Chương 757: Hoang Dã - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 757: Hoang Dã
"Chờ chút đã."
Cường Thạch đang muốn ra tay, Lý Thanh Sơn giơ tay lên.
"Thế này là định nhận thua à?"
"Đây mới là lựa chọn thông minh."
Dạ Du Nhân sôi nổi bàn tán, bất kỳ kẻ nào trông thấy cảnh tượng này cũng đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng, nghi ngờ liệu mình có thể giành được phần thắng hay không
"Ta không chấp nhận đầu hàng đâu."
Cường Thạch gầm thét, ánh mắt của La Ti Chu hậu cũng trở nên lạnh như băng, thứ nàng muốn xem, cũng không phải là loại trình độ chiến đấu này.
"Nhận thua ấy à? Vừa rồi chẳng qua chỉ là màn khởi động thôi, chúng ta chơi một trò chơi đi nào."
Lý Thanh Sơn trở về đoạn lưu của dòng sông nham thạch rồi xoay người lại, hai chân đứng vững.
"Ồ là trò gì?"
Cường Thạch cảm thấy hứng thú bèn hỏi.
"Nếu ai ra khỏi dòng sông này thì sẽ thua."
Lý Thanh Sơn chỉ vào phạm vi hạn chế hai bên bờ sông.
“Cái gì cơ?”
Dạ Minh Châu kinh hô thất thanh, tuy rằng dòng sông này có thoáng rộng nhưng để so với thân hình của hai người thì lại nhỏ hẹp vô cùng, nếu cứ vậy, chỉ cần lùi về sau một bước là chạm lên bờ, như vậy chẳng phải sẽ hoàn toàn mất cơ hội cứu vãn thế cục sao, thế thì chẳng khác nào liều mạng với Cường Thạch?
Đây đâu phải chơi đùa, mà rõ ràng là tự sát.
“Ta biết mà, ngươi sẽ không khiến ta thất vọng đâu.”
La Ti Chu hậu liếʍ liếʍ một, gương mặt lộ ra chút hưng phấn.
“Được rồi được rồi.”
Cường Thạch có hơi bất ngờ nhưng xong cũng lớn tiếng khen ngợi, quả thực chưa từng có một đối thủ nào thú vị như vậy xuất hiện trước mặt Lý Thanh Sơn.
“Sao lại không dùng năng lực như ban nãy ngươi dùng nữa?”
Lý Thanh Sơn lại hỏi.
“Sát Sinh Thạch?”
Cường Thạch hơi nao nao, hắn nhe răng cười nói.
“Cái gì?”
“Là tên ta khi ta vẫn còn là một khối đá, khi ấy ta đã có được loại năng lực này, bất luận là nhân thú, chỉ cần tới gần ta đều sẽ bị chiến ý cùng sát ý cuốn hút, nếu có đồng bọn thì sẽ tự tàn sát lẫn nhau, nếu không có thì sẽ tự đâm chết trên tảng đá, sở dĩ ta được gọi là Sát Sinh Thạch thì cũng thiệt cho họ, ta mới đạt được một tia tinh linh để hoá thành yêu.”
“Sao ngươi lại nói mấy thứ này với ta?”
Lý Thanh Sơn hiểu rõ, điều này đã ngoài tầm thiên phú thần thông, mà đây là một loại năng lực bẩm sinh nếu không phải là nhờ có Linh Quy Trấn Hải Quyết, ngay cả hắn cũng không cách nào kháng cự chiến ý điên dại cuồng loạn này.
“Vì ngay sau đây, ta sẽ dùng máu của ngươi để quét khắp toàn thân.”
Cường Thạch ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, lực lượng đáng sợ kia phóng thích ra, ngay cả Dạ Du Nhân xung quanh đang xem trận cũng hai mắt đỏ bừng như máu, chúng quay sang nhìn người bên cạnh, cứ như căm ghét vô cùng, hận không thể gϊếŧ đối phương rồi sau đó thừa dịp thần trí còn có chút tỉnh táo nhanh chóng liên tục lui về phía sau, lui về khoảng cách rất xa, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tới đây đi."
Lý Thanh Sơn không còn dùng Linh Quy Trấn Hải Quyết để khống chế nữa, máu sôi trào như lửa, chiến ý hừng hực, quyền ảnh biến ảo trùng trùng điệp điệp, trong nháy mắt đã đánh ra trăm quyền, giống như sóng to gió lớn đánh về phía Cường Thạch.
Cường Thạch làm như không thấy, nhấc tay phải lên, vặn vẹo thân hình, xoay chuyển kéo dài về phía sau đến cực hạn rồi đánh về phía Lý Thanh Sơn.
Linh Quy Huyền Giáp vừa mới hiện ra đã lập tức lõm xuống thật sâu, lan ra đầy vết nứt, lan đến gần vùng bên cạnh đã vỡ nát, cùng lúc đó, nắm đấm của Lý Thanh Sơn cũng đánh vào trên người Cường Thạch, vô số lần va chạm hợp thành từng tiếng nổ vang sầm sập.
"Ngươi đã làm gì?"
Cường Thạch nhe răng cười, hắn đột nhiên cứng đờ, khó tin mà nhìn thân thể mình, phía trên xuất hiện từng vết nứt, cứ như đất đai nứt nẻ vì khô hạn, từng trận chấn động cứ thế xâm nhập vào cơ thể hắn, quán triệt toàn thân hắn.
“Đánh ngươi chứ sao.”
Lý Thanh Sơn cười cười hắc hắc:
"Với loại đá cứng rắn bướng bỉnh như ngươi, hiệu quả thiên phú thần thông của ta chẳng qua cũng chỉ thể hiện trên bề mặt, ngươi cũng không dễ bị đánh nát như vậy, thế nhưng như vậy cũng tốt, nếu không có chút nguy hiểm thì chiến đấu còn có ý nghĩa gì đâu?”
"Có lý, sảng khoái, đến đi đến đi."
Cường Thạch điên cuồng hét lên rồi đánh ra một quyền, Linh Quy Huyền Giáp vỡ vụn, nắm đấm nặng nề nện lên mặt Lý Thanh Sơn:
"Để xem ai là người ngã xuống trước.”
Lý Thanh Sơn ngửa người ra nhưng lập tức thẳng tắp, một đôi gót sắt đã găm sâu trong mặt đất, đóng chặt tại chỗ, không chút do dự mà phản kích.
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, mặt đất ầm ầm chấn động, người ngoài nhìn vào đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy trong không gian chật hẹp giữa hai người họ tràn ngập quyền ảnh trùng trùng điệp điệp, họ không hề buông lỏng phòng ngự của bản thân, chỉ mòn trút lên người đối phương những đòn công kích mạnh nhất có thể, áp đảo đối phương.
Quyền phong làm dấy lên lốc xoáy, hóa thành từng đạo long quyển cuộn lại xung quanh họ, toàn bộ lòng đất đều chấn động, run rẩy, chỉ có thân hình hai người họ không chút nhúc nhích, hai chân lún sâu vào lòng sông chưa đến đầu gối, vững vàng vây họ lại chỗ này, biến thành một chiến trường bất động,
Không có bất kỳ đường sống nào, chỉ có lực lượng nguyên thủy nhất và man rợ nhất đang va chạm.
Vụn đá bắn tung tóe, máu tươi nhảy loạn.