Chương 758: Lột Da - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 758: Lột Da
Cường Thạch tựa như đá ngầm biển rộng, mặc cho sóng lớn tập kích, bão táp gột rửa vẫn bất động, trên người phủ đầy vết nứt, từng khối thạch phiến nứt nẻ lộ ra luồng lực lượng quỷ dị đang cuồn cuộn không ngừng xâm nhập vào trong thân thể hắn, hắn lại không hề phát giác ra những thứ này, hưng phấn lên đến đỉnh điểm này kíɧ ŧɧíɧ bản tính chém gϊếŧ của quái thạch, bản tính này thích chém thích gϊếŧ hơn bất kỳ sinh linh nào khác.
Lý Thanh Sơn không biết ăn bao nhiêu trọng quyền, Ngưu Ma luyện bì cũng không cách nào tiêu tan lực lượng đáng sợ này, lún xuống thành từng vết quyền, xương cốt vặn vẹo rêи ɾỉ, từng vết rạn nứt đầy đau đớn đều hóa thành một loại khoái ý không thể diễn tả thành lời.
Trong trái tim cuồn cuộn, trong hai mắt đỏ như máu, nộ ý sát ý hận ý giao hòa thành chiến ý sôi sục như sóng biển giận dữ mãnh liệt, bỏ qua sự sống cùng cái chết, chỉ còn lại một chữ không ngừng lặp lại, gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ...
Không chỉ là bị Sát Sinh Thạch lây nhiễm, vài thứ gì đó trong bản tính cũng được phóng thích trong quá trình này, đó là một con mãnh hổ khát máu hiếu chiến, rống giận gầm thét phá l*иg mà ra.
Hổ Ma tam trọng, phá….
Ý? La Ti Chu hậu hơi kinh ngạc, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng trên người Lý Thanh Sơn đang có thay đổi dữ dội.
Hai mắt Lý Thanh Sơn đỏ như máu, răng nanh chợt nhô lên, yêu khí toàn thân bốc lên, biến thành cường hãn cuồng bạo, thân hình khổng lồ, tựa như đang trở nên "mảnh khảnh". Trên thực tế chính là huyết nhục của hắn được bồi lên, được phân bổ cực tốt, từng sợi gân lớn xoắn lại cùng một chỗ giống như dây thép, lực lượng tán loạn được ngưng tụ lại dưới đống máu thịt tầng tầng lớp lớp, xương cốt đã rạn nứt khôi phục nguyên trạng, trở nên kiên cố không phá nổi.
Graoo…
Lý Thanh Sơn đột nhiên ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng hổ gầm, khiến khắp khe sâu đều chấn động, phong thần vũ dực phía sau vươn lên, hai chân đạp mạnh bật ra khỏi mặt đất, đầu chuỳ va chạm thật mạnh vào trán Cường Thạch, nham thạch khải giáp vỡ ra để lộ gương mặt vốn có của hắn, gương mặt hắn lúc này tràn đầy kinh ngạc.
Không phải Lý Thanh Sơn đột nhiên trở nên mạnh mẽ, thậm chí yêu khí vẫn đang ở thế hạ phong, thế nhưng khí thể lại vượt qua cả Cường Thạch, điều này khiến hắn có chút kinh hoàng.
“Sao có thể, sao chiến ý cùng sát ý của ắn lại có thể mạnh hơn ta được cơ chứ?”
Cừng Thạch rống giận, đánh một quyền thật mạnh vào bụng Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn chỉ hơi khom lưng nhưng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
Trải qua một phen ác chiến, dưới sự phá huỷ của lực tác động, thân thể của Cường Thạch cũng bị thương tổn không nhẹ, mà khí thế vừa hạ thấp, lực lượng càng khó có thể phát huy hoàn toàn.
"Bôi máu khắp toàn thân? Vậy thì ta đây sẽ lột cả da xuống."
Lý Thanh Sơn gầm nhẹ, vuốt hổ cong cong vồ một cái, trong tia lửa bắn tung tóe, xé rách thạch giáp phủ đầy vết nứt.
Cường Thạch bắt lấy bả vai Lý Thanh Sơn, dùng sức đẩy hắn, muốn ném hắn ra ngoài, chỉ cần rời khỏi lòng sông, Lý Thanh Sơn sẽ thua luôn. Mà một lát trước, trong lòng hắn chưa từng có suy nghĩ thắng bại?
Lý Thanh Sơn giang hai tay, hai cánh vung đập, khống chế thân hình, bay trên lòng sông, sau đó, toàn bộ trọng lượng giảm mạnh.
Ầm…ầm...
Hắn chạm xuống mặt đất như một viên thiên thạch màu đen.
Móng sắt nặng nề giẫm lên đầu Cường Thạch, dí nó thật sâu vào lòng sông, sóng địa chấn hình trong bay tán loạn bốn phương tám hướng, dâng lên cao tới mấy thước, tầng đất như sóng biển, còn chưa kịp yên ổn, Lý Thanh Sơn lại một lần nữa bay lên trời.
Ầm ầm ầm ầm liên tục không biết bao nhiêu va chạm.
Lòng sông biến thành một cái hố sâu khổng lồ, Cường Thạch đã sớm biến mất, Lý Thanh Sơn rơi vào trong hố, quặp xuống phía dưới bắt lấy đầu Cường Thạch rồi nhấc hắn lên, nói một tiếng:
"Cảm ơn."
Giơ cánh tay lên, đánh bay hắn ra thật xa, ầm ầm một tiếng, hắn va chạm vào vách đá, khảm ở trong đó.
…
Một trận biến hoá thế này khiến mọi người ở đó đều sợ ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối như quên cả hít thở.
Nếu nói Lý Thanh Sơn dùng diệu kế gì đó để chiến thắng Cường Thạch thì mọi người còn khá dễ dàng tiếp nhận. Mà hắn lại dùng lĩnh vực mà Cường Thạch mạnh nhất là lấy lực phá lực, lấy mạnh đối cường. Chẳng những chịu được công kích đáng sợ, còn mạnh mẽ đánh bại lớp phòng ngự được Cường Thạch gọi là không thể phá hủy.
Tất cả Dạ Du Nhân đều ngậm chặt miệng lại, không dám nói một câu vô nghĩa nữa, họ bỗng nhiên ý thức được, có thể trong tương lai, tên yêu quái này thật sự có thể trở thành thống soái của họ. Nếu còn muốn sinh tồn dưới lòng đất, thì xem như phải tỏ vẻ khiêm tốn với cường giả một chút.
Hai mắt Dạ Minh Châu tỏa sáng, nếu trung thành với hắn, hắn thật sự có thể thực hiện được dã tâm của mình sao?
“Hahahaha!”
Tiếng cười vang của La Ti Chu hậu phá vỡ yên lặng, cuộc chiến và quyết đấu thảm thiết này rất phù hợp với suy nghĩ của nàng. Từ sau khi hắn đi tới dưới lòng đất này, nàng đã vui vẻ hơn rất nhiều. Mà tranh đấu trong tương lai, hắn chắc chắn sẽ là thủ hạ của nàng, là một trong những yêu tướng quan trọng nhất.