Chương 766: Thuần Phục - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 766: Thuần Phục
Tùy rằng có thuyết pháp "Khổ tu" nhưng từ trước đến giờ, tu hành chân chính không phải khổ cực mà là một sự cảm thụ kỳ diệu mà người thường không thể lĩnh hội được.
Vào lúc này, ở trong động phủ, phân thân ảnh trong gương của Lý Thanh Sơn dùng dáng vẻ tương tự hắn, ngồi ở trên đài đá, nhờ vào linh lực ẩn chứa trong linh thạch để duy trì sự tồn tại, thích nghi với sự thay đổi không ngừng.
Vì đã dùng cờ trận để bày thành mấy tầng trận pháp, nên dù là Phó Thanh Khâm cũng không thể tự nhiên lui tới. Không biết qua bao lâu, Lý Thanh Sơn mở hai con mắt, nhìn thấy Dạ Minh Châu khom người hành lễ, mở miệng hỏi:
"Đã tới thời hạn một tháng chưa?"
"Vừa mới qua được mười bốn ngày, năm vị chủ mẫu của các thị tộc khác đến đây yết kiến Bắc Nguyệt đại nhân. Đây là quà tặng của các nàng."
Trên mặt Dạ Minh Châu mang theo nụ cười, mọi chuyện thuận lợi hơn so với tưởng tượng của nàng. Mà điều quan trọng hơn là, Lý Thaành Sơn liên tục đánh bại sức mạnh của Cường Thạch và Huyết Ảnh, để tất cả các thị tộc khuyết thiếu đều có dũng khí đối kháng chính diện. Ở trong thế giới tàn khốc này, chỉ có sức mạnh mới khiến người ta tôn trọng, làm cho người ta tin phục.
Lý Thanh Sơn mở mấy hộp quà ra, tất cả đều là linh thảo nghìn năm trở lên, hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn. Không sai, đây chính là kết quả hắn muốn, không cần tốn công tốn sức đi hái thuốc, chỉ cần nói rằng hắn muốn là có thuộc hạ làm hắn vui lòng.
"Ngươi làm thế nào vậy?"
Lý Thanh Sơn có hơi ngạc nhiên. Đây là Dạ Du nhân Lục Đại thị tộc mà Dạ Minh Châu có thể làm được trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa, trong tình huống không tiêu diệt bất kỳ thị tộc nào mà hoàn thành nhiệm vụ này, điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên.
"Chỉ là ba ngày trước ta hạ tối hậu thư. Nếu hôm nay không đến bái kiến thì tất cả sẽ bị tiêu diệt."
Dạ Minh Châu cười tủm tỉm nói.
"Đơn giản như vậy sao? Nếu các nàng không đến như lời hẹn thì ngươi phải làm sao?"
"Thật ra ta vừa rời đi, các nàng đã lập tức đồng ý."
"Sau đó tất cả các nàng đều đến."
Biểu hiện của Lý Thanh Sơn có hơi quái lạ.
"Đúng vậy, các nàng đều hy vọng có một đứa ngốc thật sự không đến, sau đó có thể khiến thị tộc đó bị tiêu diệt, rồi cho các nàng chia cắt. Cũng chính vì nguyên nhân này nên các nàng đều sợ hãi mình là đồ ngốc đó." Dạ Minh Châu túm những sợi tóc lại, dựa vào việc hiểu rõ sâu sắc đối với Dạ Du nhân, dễ dàng uy hϊếp được các nàng.
Lý Thanh Sơn lắc đầu cười lạnh, dù vào thời điểm này mà cũng không quên nội đấu sao? Hay là nó đã trở thành một thói quen khắc sâu vào xương tủy của các nàng rồi?
"Làm rất tốt, để cho các nàng vào đi!"
"Vâng."
Dạ Minh Châu xoay người, cao giọng nói:
"Lưu Ba, Lưu Tô, Bắc Nguyệt đại nhân gọi mấy vị chủ mẫu vào bái kiến."
Dưới sự hướng dẫn của Dạ Lưu Ba và Dạ Lưu Tô, năm vị chủ mẫu của Dạ Du nhân tiến vào hang động, đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, từng người bẩm báo họ tên thị tộc, sau đó cùng nhau hành lễ:
"Bái kiến Bắc Nguyệt đại nhân."
Trong các nàng, ngoại trừ một bà lão, một thiếu nữ thì tất cả đều là phụ nữ đã có chồng có khuôn mặt đẹp như Dạ Minh Châu. Họ ngẩng đầu lên, đánh giá Lý Thanh Sơn. Dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn nhưng trên mặt đều một mực cung kính. Không có người nào không có mắt lại dám làm liều với hắn, những loại người ngu xuẩn như vậy không thể nào trở thành chủ mẫu được.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, cũng vì loại thông minh này khiến trước giờ các nàng không thể nào liên hợp lại với nhau để đối phó với kẻ thống trị dị tộc được.
"Đây xem như là hội nghị lần thứ nhất của chúng ta đi! Ở hội nghị trước có tám chữ "người thuận ta sinh, người nghịch ta chết". Các người có hiểu rõ không?"
Lý Thanh Sơn ngồi ngay ngắn bất động, vừa không có vẻ liều lĩnh, cũng không có uy thế gì, chỉ rất chăm chú nói, như đang nói câu đơn giản "ta thích trời nắng, không thích trời mưa" vậy.
"Đã hiểu rõ."
Dạ Minh Châu nói trước, những chủ mẫu khác cũng lập tức gấp rút nói theo, đến mức này, trong lòng họ đã không còn bao nhiêu ý tứ phản kháng. Nói đến cùng, chỉ cần La Ti Chu Hậu có ý định thống nhất Dạ Du nhân thì đều phải phái một yêu tướng đến lãnh đạo các nàng, dù bị người thống trị hay không thống trị. Dù cho họ liều mạng giãy giụa thì cũng không có ý nghĩa gì, không bằng nhân cơ hội này biến chuyển thành chiếm thế thượng phong ở trong tương lai thì càng quan trọng hơn.
Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười thỏa mãn, đây là điều kiện tiên quyết, nếu ai dám nói không hiểu, hắn cũng không ngại gϊếŧ gà dọa khỉ. Đoán chừng không cần hắn ra tay, những chủ mẫu khác cũng có thể ra tay thay hắn.
"Rất tốt, lúc các ngươi tới đây đã nhìn thấy trận pháp nơi này rồi. Bây giờ truyền mệnh lệnh thứ nhất của ta đi, phái cao thủ tới đây trực tiếp nhận sự sai khiến của ta, thành lập pháo đài ở đây, chuẩn bị chống đỡ sự tiến công của con người."
Không đợi các chủ mẫu tỉnh táo lại, Lý Thanh Sơn đã nói tiếp:
"Mệnh lệnh thứ hai là, đã có ta lãnh đạo ở trên thì bất kỳ Dạ Du nhân nào cũng không được tự ý gϊếŧ nhau, dù bên ngoài vẫn là địch. Nếu làm trái lệnh, không chỉ bản thân đền mạng mà toàn bộ thị tộc đều bị nghiêm trị."