Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 780 - Chương 780: Phần Sau

Chương 780: Phần Sau - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 780: Phần Sau


“Ngươi đã từng nói muốn có thể hoàn toàn thúc dục Bác Thương Hải, chính là bộ công pháp Đại Hải Vô Lượng Công này, nàng đã nhờ bá phụ thay bổ toàn bộ, tuy rằng thiếu nửa phần trước, nàng cũng thỉnh bá phụ thay mặt bổ sung, ảnh hưởng sẽ không lớn, cũng coi như là bộ công pháp thích hợp với ngươi nhất. Nàng bảo ta sau khi ngươi xuất quan thì lập tức giao cho ngươi, xem như cho ngươi bất ngờ.”

Lý Thanh Sơn xoa xoa cái mũi chua xót, hắn gần như quên mất đã từng nói với nàng những lời như vậy, nhưng nàng lại còn ghi nhớ trong lòng, đây có được coi như là cơ duyên xảo hợp không? Không, không phải, đây là thâm tình khó có thể dứt bỏ, cho dù không biết đủ loại bí mật của hắn, một tấm tình ý của nàng sao có thể giả dối được chứ?

Lý Thanh Sơn lắc lư ngọc giản trong tay nói:

“Nếu ta không trả lời thư, chắc ngươi cũng không định giao ngọc giản này cho ta đâu nhỉ!”

“Dù sao ta cũng là đệ đệ của nàng.”

Hàn Thiết Y im lặng thật lâu, sau đó nói.

Tuy rằng đối với chuyện tình cảm, mỗi tu hành giả đều có tư duy và lựa chọn của mình, hạng người mà thay lòng đổi dạ không xứng với tấm lòng này của nàng.

Lý Thanh Sơn trở lại phòng, cọ cọ mấy nét viết liền hồi thư, nhét vào trong phong thư, giao cho Hàn Thiết Y.

“Người ta viết nhiều thư như thế mà ngươi chỉ đáp lại mỗi mấy chữ này thôi ấy hả?”

Hoa Thừa Tán cười nói.

“Nàng biết mà, thực ra ta rất ghét viết chữ.”

Trong lòng Lý Thanh Sơn đã không còn ràng buộc gì nữa.

----

Như Ý quận thành, phủ Đại tướng quân.

Hàn Quỳnh Chi hơi rầu rĩ, tên kia xuất quan rồi mà không lập tức hồi âm cho nàng, không biết đang nghĩ gì nhở?

“Đường tỷ, lại đang nhớ nam nhân kia sao?”

Một thiếu nữ hoạt bát chừng mười bốn, mười lăm tuổi, đầu hai búi tóc, đứng trên cây sồi lớn bị mây che phủ, cười hì hì nói.

“Mai Mai, ngươi xuống đây cho ta!”

Hàn Quỳnh Chi nhíu mày nói.

“Đường tỷ, lòng người dễ thay đổi, nói không chừng hắn đã yêu người khác rồi ấy.”

Hàn Mai Mai nhảy xuống, vọt lên lưng Hàn Quỳnh Chi rồi ôm lấy cổ nàng, nói cứ như bà cụ non vậy.

“Ngươi đừng nói bậy, hắn vẫn luôn có chút thần bí, chưa biết chừng đã gặp phải chuyện gì rồi!”

“Quỳnh Chi tiểu thư, có thư gửi đến rồi.”

Hàn Quỳnh Chi vui vẻ khi thấy một quản sự tự mình truyền tin tới, chợt thấy Hàn Mai Mai cất bước khó khăn, như nặng nghìn cân trên người bỗng trở nên mạnh mẽ ung dung, phóng lên nhận lá thứ đó, mỉm cười nói:

“Đến đây bắt ta nè!”

“Trả lại cho ta!”

Hàn Quỳnh Chi sốt sắng, ra sức bổ nhào lên nhưng lại vồ hụt. Thân thể Hàn Mai Mai xoay tròn, nhẹ nhàng đáp xuống hiên nhà:

“Bắt trượt rồi nè.”

Tu vi của Hàn Mai Mai cũng là Luyện Khí tầng thứ mười, tu vi cao mà phản ứng nhanh còn hơn cả Hàn Quỳnh Chi, né tránh qua lại ở lâm viên tựa như một chú khỉ linh hoạt vậy, vừa né vừa mở phong thư ra.

“Cái gì cơ, chỉ có hai chữ, lại còn xấu muốn chết.”

Hàn Quỳnh Chi cảm thấy khó chịu, quát lên:

“Nhanh đưa cho ta, nếu không ta sẽ nói với bá phụ đấy!”

“Ây ây ây, tức giận thật rồi! Không bắt được ta lại đi mách cha ta, không biết xấu hổ!”

Hàn Mai Mai lướt qua mái hiên, chạy trốn mất dạng, chỉ còn lá thư bồng bềnh theo gió rồi rơi vào tay Hàn Quỳnh Chi.

Quả nhiên trên giấy chỉ có hai chữ với nét bút xiêu vẹo ngoằn nghèo...Đó là “chờ ta”.
“Này là sao chứ!”

Hàn Quỳnh Chi bĩu môi nhưng đôi mắt lại tràn đầy ý cười, tay lại đặt bức thư kề sát ngực.

“Mọi người mau đến mà xem. Đường tỷ đang nhớ nam nhân kìa!”

Không biết Hàn Mai Mai chui từ đâu ra, trong tay còn cầm một cái chiêng, dốc sức khua “tùng tùng tùng tùng”, to giọng la lên.

Hàn Quỳnh Chi thở dài, vì tu vi hai người họ tương đương nên bị sắp xếp tu hành cùng nhau, như này mà có thể tu hành một cách bình tĩnh hòa nhã thì mới là lạ!

Có điều, ta sẽ không chờ ngươi đâu. Cho rằng ta là nữ nhân thì phải chờ ngươi sao? Là ngươi chờ ta mới đúng, chờ ta đột phá Trúc Cơ thành công thì sẽ về Thanh Hà phủ.

Tuy nơi đó nguy hiểm nhưng còn có người thân và người yêu của nàng ở đấy.

Lý Thanh Sơn không bế quan nữa mà đi tới một bụi lau sậy yên lặng không người ở trên bờ Long Xà hồ, bên ngoài Bách Gia kinh viện.
Nhìn Long Xà hồ rộng lớn mênh mông, nghe tiếng sóng lớn nhấp nhô liên miên, tuy không thể đến ven biển nhưng như này cũng có thể cảm nhận được sự vô cùng tận của biển rộng.

Hắn đã xem nửa bộ Đại Hải Vô Lượng công kia không biết bao nhiêu lần từ lâu, lại có được nửa bộ còn lại nên lập tức bắt đầu tu hành, không chút do dự.

Từng luồng Quý Thủy chân khí bị chuyển hóa thành vô lượng chân khí. Tuy rằng cả hai đều là thuộc tính Thủy nhưng Vô Lượng chân khí cuộn trào mãnh liệt hơn rất nhiều, khác biệt tựa như dòng suối giữa núi với biển khơi sóng lớn vậy.

Việc tu hành Đại Hải Vô Lượng công đòi hỏi phải có thiên phú cao về thuộc tính Thủy, thế nhưng chuyện này chẳng hề khó gì đối với Lý Thanh Sơn. Sau khi tu thành Linh Quy tầng thứ ba, hắn như có được huyết mạch linh quy vậy, thiên phú về thuộc tính Thủy đã vượt xa tiêu chuẩn trên Giáp lúc kiểm tra Ngũ Hành ngày trước từ lâu, có thể nói đó là điều kiện tốt nhất để tu hành Đại Hải Vô Lượng công.
Bình Luận (0)
Comment