Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 782 - Chương 782: Chạy Trốn

Chương 782: Chạy Trốn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 782: Chạy Trốn


Hơn nữa lời của Sở Thiên cũng hợp với tâm tư của nhiều người, có ai lại không biết Luyện Khí sĩ cũng không còn an toàn trong thời đại này, nhưng ai mà chẳng đi ra từ hoàn cảnh như vậy, dựa vào cái gì mà ngươi có thể yên tâm bế quan tu hành, còn những người khác lại phải liều mạng chiến đấu gian khổ.

“Ba năm đột phá tầng thứ chín, tầng thứ mười. Đây gọi là trốn sao?”

Lưu Xuyên Phong đỏ mặt tranh cãi.

“Sở Thiên im miệng.”

Ngụy Ương Sinh quát lên ngăn Sở Thiên, nhưng lại nói:

“Lưu gia chủ, Thanh Sơn mới đạt tới Luyện Khí tầng thứ mười không lâu nhỉ! Lại tiếp tục chuẩn bị đột phá Trúc Cơ sao, phải mất bao lâu đây, sẽ không mất đến ba hay năm năm chứ? Ngươi có thể không khuyên nhủ hắn, tu hành cũng chưa chắc phải bế quan, hiện tại là lúc Bách Gia kinh viện thiếu hụt nhân tài, cho nên hắn làm thế thì sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt lắm, các đệ tử bình thường đều có ý kiến đấy.”

“Hay cho một đôi uyên ương chạy trốn.”

Bên trong góc, một nam tử trung niên mặc y phục tơ lụa với gương mặt phúc hậu quái gở nói. Đâu chỉ là đệ tử bình thường có ý kiến, gia chủ Tạp gia Câu Đại cũng cũng có ý kiến. Tạp gia và Tiểu Thuyết gia đều thuộc hạng bét, không giỏi chém gϊếŧ, vốn đã không nhiều đệ tử mà trong chiến loạn thì lại càng tốn thất không ít.

Mà trưởng đệ tử được hắn gửi gắm nhiều kỳ vọng đã chết trong tay yêu ma vào năm ngoái, giờ phải ngang hàng với một đám vãn bối ngày trước nên lòng rất khó chịu. Nên khi nghe thấy nhắc đến Lý Thanh Sơn thì lập tức bực bội, nếu như đệ tử của hắn cũng bế quan thì sao lại chết được?

Hàn Quỳnh Chi rời đi, Lý Thanh Sơn bế quan, vì vậy mới xuất hiện cái danh hiệu đầy khinh thường “uyên ương chạy trốn” ở trong Bách Gia kinh viện.

“Xin tiền bối chớ sỉ nhục người nhà.”

Hàn Thiết Y nhếch lông mày, lạnh lùng nói.

“Đệ tử Bách Gia đều lan truyền như vậy, Hàn gia chủ có thể gϊếŧ hết bọn họ!”

Mặc dù nỗi bực dọc của Câu Đại khó mà tiêu tan được nhưng giọng hắn đã dịu đi nhiều.

“Thanh Sơn tự có kế hoạch của hắn, nếu như có thể có thêm một tu sĩ Trúc Cơ trong Bách Gia kinh viện thì chẳng phải sẽ tốt hơn Luyện Khí sĩ tầng thứ mười hay sao, vẫn nên tiếp tục bàn bạc về sách lược tiếp theo thì hơn!”

Hoa Thừa Tán đứng dậy, khuyên bảo đôi bên.

“Ta thấy chưa chắc đâu, chẳng bằng tính xem ai gϊếŧ nhiều yêu quái hơn?”

Các trưởng đệ tử khác cũng không phục, thời gian bọn họ vào Bách Gia kinh viện đều lâu hơn Lý Thanh Sơn, vì sao hắn lại được đối xử khác biệt.

Hoa Thừa Tán đang muốn lên tiếng thì chợt cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh lao nhanh tới đây từ phương xa, đó là tu sĩ Trúc Cơ.

Gian phòng lập tức yên tĩnh, là bị nguyên gia chủ nào trở về sao? Nhưng luồng khí tức này lại không bất kỳ ai trong số bọn họ.

Đến thật là nhanh!

Trong lúc mọi người còn suy nghĩ thì luồng khí tức kia đã từ trên trời giáng xuống, cánh cửa ầm ầm mở rộng, Lý Thanh Sơn nhanh chân đi vào trong, nhìn lướt qua một vòng rồi đi vào trong góc và ngồi xuống phía sau Lưu Xuyên Phong.



Tất cả mọi người đều sửng sốt, Lưu Xuyên Phong thì xoay người nhìn hắn, há miệng muốn nói lại thôi.

Đôi mắt Hoa Thừa Tán lóe sáng lấp lánh:

“Hắn thực sự đột phá thành công rồi!”

Chưa đầy mười năm kể từ lần đầu gặp gỡ cho tới tận bây giờ, hắn từ một lữ khách giang hồ không xu dính túi trở thành tu sĩ Trúc Cơ chiếm giữ một phương như ngày hôm nay.

Hơn nữa còn là trong tình huống không có gia thế bối cảnh, cái gọi là thiên hạ thật ra cũng chỉ đến thế. Cố Nhạn Ảnh đặc biệt dặn dò một phen, giờ xem ra hắn thật sự là một người thông minh và có kiến thức.
Câu Đại gia chủ Tạp Gia càng trợn to hai mắt, chẳng nói nên lời. Vì khí tức tỏa ra từ người Lý Thanh Sơn lại loáng thoáng còn mạnh hơn cả hắn, hoàn toàn không giống người vừa đột phá Trúc Cơ thành công.

Hiển nhiên đây là tác dụng của Đại Hải Vô Lượng công, nhưng quan trọng hơn là Lý Thanh Sơn có thiên phú dị bẩm tu thành Linh Quy tầng thứ ba. Sau khi tu hành giả đạt tới Trúc Cơ, không chỉ xét độ mạnh yếu của khí tức dựa trên độ mạnh yếu của linh lực để, mà còn chú trọng vào sự khơi thông soi sáng với linh khí thiên địa.

Lý Thanh Sơn chỉ thản nhiên ngồi đó mà khí tức cũng như sóng ngoài biển rộng, dâng trào liên tục, giao cảm với thiên địa, người trời hợp nhất. Những tu sĩ Trúc Cơ mới thăng cấp khác đều cảm nhận được sự áp bức loáng thoáng khi đứng trước mặt hắn.
“Các ngươi nhìn ta làm gì, có gì thì nói tiếp đi, ta cũng muốn nghe đôi chút.”

Lý Thanh Sơn nở nụ cười, cũng không mừng rõ như điên giống tu sĩ bình thường sau khi đột phá Trúc Cơ thành công. Vì hắn đã từng cảm nhận được sức mạnh vượt quá mức bình thường kia từ lúc hắn hóa thân thành yêu tướng rồi.

Lần này đến đây chỉ là để tìm hiểu tình huống, quyết định xem tiếp theo nên bắt tay từ chỗ nào.

“Thanh Sơn, ngươi thật là!”

Lưu Xuyên Phong nhào lên nắm hai vai Lý Thanh Sơn, lòng tràn đầy vui mừng, trông còn vui vẻ hơn cả Lý Thanh Sơn ấy chứ.

Bình Luận (0)
Comment