Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 783 - Chương 783: Mở Nhẫn

Chương 783: Mở Nhẫn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 783: Mở Nhẫn


“Thanh Sơn, tốt quá rồi. Vậy là Bách Gia chúng ta lại có thêm một tu sĩ Trúc Cơ!”

Ngụy Ương Sinh cười nói, còn Sở Thiên ở phía sau hắn lại nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến chặt răng, hắn rõ ràng là một thiên chi kiêu tử mà tốc độ tu hành lại thua một tên nhà quê. Nhưng dù tính tình hắn ngông cuồng thế nào thì cũng biết rõ sự chênh lệch giữa Trúc Cơ và Luyện Khí, nên không dám lên tiếng gây hấn bậy bạ.

Những gia chủ khác cũng dồn dập lên chúc mừng, khuôn mặt tròn của Câu Đại cũng tràn đầy ý cười, nhiệt tình nói về những chuyện sau khi Lý Thanh Sơn bế quan.

Chỉ có gia chủ Phật gia là Giác Tâm lại nhíu lông mày, ngồi ngăn ngắn không động đậy. Hắn vừa mới bãi bỏ vị trí trưởng đệ tử của Tiểu An, mà mọi người trong Bách Gia kinh viện đều biết quan hệ thân thiết giữa hai người họ, nên e rằng hắn đã đắc tội người này rồi.

“Giác Tâm sư huynh, ngươi cũng xuất quan rồi.”

Lý Thanh Sơn chủ động trò chuyện.

“Ừm. Chúc mừng sư đệ đột phá Trúc Cơ thành công.”

Hai tay Giác Tâm tạo thành chữ thập, đáp lễ lại.

“Kể từ hôm nay Tiểu An không còn là người của Phật gia, sẽ tiếp tục đi theo ta làm việc, cũng không được nhận đan dược của Phật gia. Tin rằng sẽ có báo ứng cho món nợ máu của Nhất Niệm đại sự, kính xin sư huynh nén bi thương, chấp nhận số phận.”

Lý Thanh Sơn đã nghe về chuyện của Nhất Niệm đại sự từ Tiểu An, dù Tiểu An không nói gì nhưng lòng hắn đã có dự tính.

Ngày xưa Tiểu An được Nhất Niệm đại sự chăm sóc rất nhiều, cuối cùng đan dược đều rơi vào miệng hắn. Lý Thanh Sơn không thể nói hắn đau lòng thế nào vì cái chết của Nhất Niệm đại sự nhưng vẫn phải biện giải rõ về phần ân huệ này, không thẹn với lương tâm.

“A Di Đà Phật.”

Giác Tâm niệm Phật hiệu, cúi đầu không nói gì.

Muốn rời khỏi Bách Gia kinh viện không phải là chuyện dễ, dựa vào tu vi hiện tại của Lý Thanh Sơn thì mới có tư cách nói những lời này, lời những gia chủ khác cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa Tiểu An đã được Tịch Quang thiền sư của Thiên Long thiền viện thu làm đệ tử, thân phận này còn cao hơn đệ tử Phật gia nhiều.

Ánh mắt Lý Thanh Sơn rơi vào một chỗ trống, đó vốn là vị trí của gia chủ Y gia và trưởng đệ tử Y gia, nhưng cả hai chỗ đều trống không.

Chỉ nghe Hoa Thừa Tán nói:

“Như Tâm cũng đã đột phá Trúc Cơ thành công, hiện tại đảm nhiệm vị trí gia chủ Y gia. Có điều nàng ở bên ngoài cứu chữa những người bị thương quanh năm, ít khi tham gia hội nghị này.”

Lý Thanh Sơn vuột nhẹ cằm:

“Ngụy sư huynh, có thể giới thiệu đôi nét về tình thế hiện tại cho ta nghe không.”



Sắc trời đã muộn, hội nghị cũng tan, tin tức Lý Thanh Sơn đột phá Trúc Cơ thành công đã gây nên một trận náo động trong Bách Gia kinh viện. Thế mà hắn lại từ chối yến hội chúc mừng và dẫn Tiểu An rời khỏi Bách Gia kinh viện, đi đến một sơn cốc vắng vẻ hoang tan.

Ánh trăng mờ nhạt, cỏ dại um tùm.

Con ngươi Lý Thanh Sơn sáng lấp lánh, trong lòng có chút hưng phấn thấp thoáng, nóng lòng muốn thử. Đối với bản thân hắn thì Trúc Cơ cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì nhưng ý nghĩa của nó thì không nhỏ.

Hắn bình ổn tâm trạng, tìm một hang động rồi đi vào, lại dùng vài bức trận đồ niêm phong bốn phía lại rồi mới lấy một chiếc nhẫn từ trong l*иg ngực ra, đây chính là nhẫn Tu Di của Phi Long trưởng lão.

Lý Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, nắm chặt Tu Di trong tay, món đồ mà Thanh Ngưu để lại cho hắn ở trong này, không biết là thứ gì nhỉ, pháp bảo siêu mạnh? Đan dược siêu cấp? Hay chỉ là một trò đùa, một loại động viên mà thôi.
Lý Thanh Sơn giơ chiếc nhẫn lên, tay của Lý Thanh Sơn và Tiểu An giao nhau, Lý Thanh Sơn chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên tay dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu An.

Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, truyền linh lực vào bên trong. Chiếc nhẫn dần tỏa ra tia sáng le lói rồi rọi sáng hang động đen kịt. Lòng Lý Thanh Sơn chấn động mạnh, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.

Lý Thanh Sơn phóng thần thức ra, thâm nhập vào chiếc nhẫn Tu Di nhưng lại bị một nguồn sức mạnh ngăn cản, không thể nào xâm nhập vào trong được.

Đây là một ý niệm mà Phi Long trưởng lão để lại ở trên chiếc nhẫn, chỉ khi xóa nó đi thì mới có thể biến chiếc nhẫn Tu Di này thành đồ vật của mình.

Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, cuối cùng hắn cũng tìm ra lối đi rồi, giờ chỉ cần phá cửa mà vào là được. Thế là hắn lập tức sử dụng thần thức, tấn công con Kim Long kia, vì cảm ứng không chặt chẽ nên Kim Long bừng tỉnh rồi phát ra một tiếng rồng ngâm kéo dài, tựa như làm dấy lên một trận cuồng phong sóng lên, khiến toàn bộ thức hải đều rung chuyển.
Tia thần niệm mà Lý Thanh Sơn thả ra gần như bị xé tan nát chỉ trong chớp mắt. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, trời đất xoay tròn, không ngờ thần niệm mà Phi Long trưởng lão đã chết nhiều năm để lại lại có uy lực như thế.

Đối với tu sĩ đạt cảnh giới Trúc Cơ mà nói, tầm quan trọng của thức hải còn cao hơn cả khí hải. Khí hải bị phá tan thì còn có hội sửa lại, nhưng nếu thức hải vỡ tan thì hậu quả tốt nhất cũng là biến thành một kẻ ngu si.

Bình Luận (0)
Comment