Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 784 - Chương 784: Một Ngày

Chương 784: Một Ngày - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 784: Một Ngày


Lý Thanh Sơn cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị gì, hắn khẽ quát một tiếng ở trong lòng:

“Linh Quy Trấn Hải!”

Một chiếc mai rùa không khác gì yêu đan hiện ra ở trong đầu, lúc đầu chỉ to chừng hạt gạo nhưng rồi dần dần thu gom thần niệm vụn vặt, không ngừng lớn mạnh. Chẳng bao lâu sau, chiếc mai rùa to lớn lơ lửng ở trong đầu đã mạnh mẽ trấn áp tất cả hỗn loạn.

Lý Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, tâm trí sáng tỏ. Sau đó không nói thêm gì đã sử dụng linh quy đánh về phía Kim Long.

Ầm! Như có tiếng sấm nổ vang trong đầu khiến đầu hắn đau như búa bổ.

Không biết qua bao lâu, tiếng nổ vang rền lúc nãy đã ngừng, Lý Thanh Sơn thu hồi thần niệm, chỉ thấy linh quy trở nên nhỏ hơn, mà ánh sáng tỏa ra từ Kim Long cũng phai nhạt dần. May mà thần niệm mà Phi Long trưởng lão lưu lại chỉ phản kích theo bản năng, cho hắn có cơ hội tạm nghỉ ngơi cũng như đã cảnh tỉnh hắn, về sau phải cực kỳ cẩn thận ở phương diện này khi đấu pháp với người ta.

Tuy rằng hắn có được linh lực mạnh mẽ và thể phách cường hãn sau khi tu thành Đại Hải Vô Lượng công, nhưng mặt thần thức lại không có sự tiến triển gì. Nghe nói công pháp Mặc gia mới tập trung tu luyện về phương diện này, vì như vậy mới có thể điều khiển nhiều con rối càng mạnh hơn.

Chẳng qua, không biết có phải vì tu luyện ba loại thần thông Ngưu - Ma - Quy hay không, mà thức hải của Lý Thanh Sơn vừa mở ra mà đã vô cùng mạnh mẽ, tốc độ khôi phục cũng không chậm. Đợi đến khi linh quy khôi phục lại kích thước vốn có thì Lý Thanh Sơn lại thúc giục nó va về phía Kim Long một lần nữa.

Ầm! Lại là một tiếng vang cực lớn, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, không biết đã va chạm bao nhiêu lần, Kim Long kia đã biến đổi đến mức gần như tối đen, kích thước chỉ còn một phần mười.

Mà linh quy đang không ngừng khôi phục từ trong hao tổn lại lớn mạnh hơn một xíu, Lý Thanh Sơn thừa thắng xông lên, linh quy ầm ầm trấn áp xuống. Kim Long thét lên một một tiếng rồng ngâm thật dài nhưng yếu ớt tựa như sắp chết, ra sức vặn vẹo vì không chịu nổi sức ép.

Tia sáng trên chiếc nhẫn Tu Di lóe lên, tầng ràng buộc ngăn cản Lý Thanh Sơn kia cuối cùng cũng biến mất không còn tăm tích. Hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị mở nhẫn Tu Di ra để tìm đồ mà Thanh Ngưu để lại cho hắn.

Một nam tử với cái đầu mọc hai sừng xuất hiện, quay lưng lại với hắn, khoanh chân ngồi trên linh quy. Lý Thanh Sơn chỉ thấy bóng người kia một lần nhưng nó đã khắc sâu vào trong đầu hắn, còn vĩ đại hơn cả núi cao.

Lý Thanh Sơn vui vẻ gọi:

“Ngưu ca!”

“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

Giọng nói của Thanh Ngưu vang vọng trong thức hải, tựa như tiếng chuông lớn hay là núi lở sét đánh, nhưng không hề khiến Lý Thanh Sơn cảm thấy khó chịu trong người.

“Đừng nói là ngươi vẫn luôn giấu diếm, lén lút theo dõi ta đấy nhé!”

Lý Thanh Sơn không nghi ngờ gì về việc Thanh Ngưu có thể có loại sở thích xấu xa này, hắn đã dùng thân phận Ngưu làm như thế mười năm rồi.

“Tiểu tử, ngươi đừng vội suy nghĩ lung tung, đây chỉ là một tia thần niệm mà ta để lại, ta không thèm quản chuyện ngươi làm gì đâu. Mười năm của ngươi chỉ ngắn ngủi như một ngày với ta thôi.”

“Vậy vì sao ngươi vội vã rời đi? Sao không ở bên ta một hay hai ngày, ta cũng có thể tiếp tục nghe ngươi giáo huấn, nếu ta không cẩn thận bị người khác gϊếŧ chết, công sức một ngày này của ngươi sẽ bị uổng phí đó.”

Lý Thanh Sơn vốn tưởng rằng Thanh Ngưu sẽ nói: dù ta nhiều thời gian nhưng không có Lý Thanh Sơn thì còn có Trương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn.

Nhưng Thanh Ngưu lại nói:
“Vậy thì ta chỉ còn cách tìm ra người từ trong lục đạo luân hồi, lại tốn thêm thời gian một ngày mà thôi. Không được nghi ngờ chính mình, bất kể ai nói ngươi là một tiểu nhân vật không quan trọng thì ngươi cũng coi như hắn đang nói láo đi.”

“Thế ngươi có thể nói cho ta biết vì sao lại lựa chọn ta không?”

Lý Thanh Sơn suy nghĩ, chẳng lẽ là do hắn có thiên phú dị bẩm gì khác thường sao? Hoặc dứt khoát là một vị đại năng chuyển thế nên mới được ưu ái như vậy.

“Vì ta tin ngươi mặc dù ngươi chỉ là một tiểu tử bình thường hơi thông minh một chút.”

Lúc này, bóng người Thanh Ngưu lóe lên một cái:

“Ta phải đi rồi, tiểu tử hãy tiếp tục tiến về phía trước, tốt nhất đừng để ta tìm ngươi trong lục đạo luân hồi, như vậy cũng phải mất rất nhiều thời gian để tìm, mà ta thì không có quá nhiều thời gian. Hi vọng đây không phải lần cuối chúng ta gặp nhau.”
Trong lúc nói chuyện, thân hình Thanh Ngưu dần mờ nhạt đi.

Lòng Lý Thanh Sơn chấn động:

“Vậy ta còn bao lâu?”

“Đại khái một ngàn ngày.”

Lý Thanh Sơn thoải mái nói:

“Vậy ngươi yên tâm chờ đi! Tuy rằng ta chỉ là một tiểu tử bình thường, nhưng cũng không vô dụng như vậy.”

Mười ngàn ngày còn không tu luyện ra hồn thì ta tự sát luôn có được hay không, Lý Thanh Sơn hỏi tiếp:

“À đúng rồi, đồ vật ngươi để lại cho ta đâu?”

“Chẳng phải đã ở trong lòng ngươi rồi sao?”



“Này, đừng tưởng rằng bày ra dáng vẻ cực kỳ cao thâm là có thể lừa đảo được nhá!”

Lý Thanh Sơn sững sờ, vươn tay chộp lấy nhưng trực tiếp xuyên qua thân thể Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu xoay tay lại nhấn nhẹ vào mi tâm hắn, sau đó tiêu tan tựa như giấc mộng hão huyền cùng với tiếng cười lanh lảnh.

Bình Luận (0)
Comment