Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 788 - Chương 788: Chuyển Cơ

Chương 788: Chuyển Cơ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 788: Chuyển Cơ


Keng!

Ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Linh Quy Huyền Giáp nâng lên chặn lại Phi Long kiếm. Lý Thanh Sơn còn không kịp thở phào một hơi thì đã thấy Phi Long kiếm bay vọt lên, lao thẳng lên trời tựa như Kinh Long.

“Bắt lấy nó, nó muốn chạy trốn!”

Lý Thanh Sơn nói một câu rồi nhún người nhảy lên nhưng vẫn chậm hơn Phi Long kiếm một bước, mắt thấy nó sắp xuyên qua trận pháp, xuyên thấu núi đá đến nơi.

Biến đổi này chỉ xảy ra trong phút chốc, Phi Long kiếm không thể ám sát bằng một chiêu, tựa như kiếm khách tuyệt thế liều mạng ám sát, một chiêu không trúng thì trốn xa ngàn dặm. Lý Thanh Sơn hoàn toàn không ngờ một thanh kiếm lại có linh tính như thế, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Keng! Một thanh kiếm bằng xương lao ngang tới chém bay Phi Long kiếm, Phi Long kiếm xoay tròn vài vòng rồi đổi hướng bỏ chạy, tiếp theo mười hai viên niệm châu khô cốt lần lượt bay ra, vây quanh chặt chẽ Phi Long kiếm.

Phi Long kiếm tỏa sáng rực rỡ, tiếng rồng ngâm ngày càng dữ dội hơn, leng keng đẩy niệm châu khô cốt ra nhưng lập tức chậm chạp hơn nhiều. Hóa ra mười hai viên niệm châu khô cốt hóa thành mười hai Khô Cốt Ma to bằng đầu ngón tay, sau đó ôm chặt lấy Phi Long kiếm.

Toàn bộ Khô Cốt Ma đều có thần lực kinh người, phá núi phá đá, còn cao hơn cả yêu tướng thông thường. Nhưng Phi Long kiếm vẫn có thể vùng vẫy khua múa, tựa như một con rắn vàng đi loạn trong hang động, mỗi khi bị Tiểu An ngăn cản thì trông có vẻ càng ngày càng nôn nóng, mãi đến tận khi một bàn tay lớn nắm chặt chuôi kiếm, Ngưu Ma chấn động, Linh Quy trấn áp.

Phi Long kiếm than khóc một tiếng dài rồi lại bị đưa vào trong nhẫn Tu Di, tiếp tục bị phong ấn.

Lúc này Lý Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi bất an.

Có một đỉnh núi trơ trọi chẻ đôi tầng mây tựa như một hòn đảo biệt lập trên biển mây, mà bên dưới cũng chẳng có tấc đất nối liền với đại địa nào, cứ lở lưng trên bầu trời như vậy, kiêu hãnh mà hiu quạnh.

Đó chính là Tàng Kiếm phong danh chấn thiên hạ của Tàng Kiếm cung, một ngọn núi trên vách đá dựng đứng được cắm đầy trường kiếm, cái thì ngập trong gỉ sét, cái thì bị dây leo quấn quanh. Nhìn thì không có gì lạ nhưng đó là do ngọn núi cất giấu toàn bộ vẻ sắc bén của chúng nó, để chúng nó lẳng lặng chờ đợi chủ nhân kế tiếp.

Giữa rừng kiếm còn cất giữ rất nhiều võ kiếm do có nhiều kiếm được rút ra, Dường như Tàng Kiếm phong cảm nhận được điều gì đó, trong nháy mắt khi Phi Long kiếm ra khỏi nhẫn Tu Di thì một rãnh lõm ở đây đột nhiên tỏa ra hào quang vạn trượng, gạt bỏ tầng mây, tựa như mẫu thân đang gọi đứa con xa quê trở về.

Khi chủ nhân của mỗi một thanh kiếm chết đi thì chúng sẽ tự động trở về Tàng Kiếm phong, nhưng đợi đến khi ánh sáng tiêu tan mà Phi Long kiếm cũng không trở về, toàn bộ Tàng Kiếm cung đều bị khϊếp sợ.

Trên chủ phong của Tàng Kiếm cung, trong Ỷ Thiên cung, một nam tử trung niên vung tay áo nói:

“Mời Thiên Cơ trưởng lão đến đây.”

Nam tử trung niên có một khuôn mặt già nua, mái tóc dài rối tung, trước mặt hắn là một tấm bản đồ bao quát Cửu Châu, tầm mắt hắn vẽ ra một tuyến đường vô hình ở trên tấm bản đồ, nếu có người ước lượng thì sẽ lập tức phát hiện góc độ của cái này không lệch chút nào so với phương hướng Tàng Kiếm phong bắn ra tia sáng.

Vài tiếng ho khan vang lên, một lão già tóc bạc mặc bạch y, tay chống một thành trường kiếm có hình thù kỳ lạ bước vào trong cung điện, trông lảo đà lảo đảo tựa như một cơn gió cũng có thể thổi ngã hắn, nhưng mỗi bước đi đều vô cùng vững chắc.
“Bái kiến cung chủ.”

Nam tử trung niên nhìn thấy dáng dấp của Thiên Cơ trưởng lão mà lông mày cũng hơi nhăn lại, vì dáng vẻ của Thiên Cơ trưởng lão vào mấy năm trước không phải thế này. Vì muốn tìm ra hung thủ gϊếŧ chết Phi Long trưởng lão mà hắn đã khơi ra thiên cơ, không biết đυ.ng phải cái gì mà chịu phản phệ của thiên cơ, râu tóc bạc trắng chỉ trong một đêm, hôn mê bảy ngày bảy đến liên tục, sau khi tỉnh lại thì chỉ lặng yên nói ra một câu với nam tử trung niên:

“Bất kể đó là cái gì thì cũng không phải thứ mà bất kỳ kẻ nào trên thế gian này có thể ứng phó. Ta khuyên cung chủ tạm thời không được truy cứu tiếp nữa, tương lai có khả năng sẽ có chuyển biến tốt.”

“Hiện tại có thể có khả năng chuyển biến tốt rồi sao?”

Nam tử trung niên hỏi.

Keng! Thiên Cơ trưởng lão rút Thiên Cơ kiếm, khí chất toàn thân thay đổi hoàn toàn, đôi mắt trở nên uyên sâu như biển, thân kiếm Thiên Cơ chia thành hoa màu trắng đen dọc theo sườn kiếm, Thái Cực Bát Quái Đồ nơi lưỡi kiếm nhanh chóng xoay chuyển, hai màu trắng đen hòa lẫn thành một mớ hỗn độn.
Một lát sau, Thiên Cơ kiếm bay lên, mũi kiếm vững vàng đâm xuống bản đồ Cửu Châu, vừa hay trùng với tuyến đường nam tử trung niêm vẽ ra ở trong lòng. Mắt hắn đột nhiên sáng ngời, dường như toàn bộ cung điện cũng tối sầm lại.

“Vẫn là Thanh Hà phủ?”



Vào lúc giữa trưa, Phó Thanh Khâm đáp xuống giữa núi hoang, cỏ dại um tùm bốn phía chìm trong ánh mắt trời mà đung đưa theo gió, hiu quạnh yên tĩnh.

Phó Thanh Khâm nâng cao tinh thần, nơi Phi Long kiếm hiện thế là nơi này, giọng điệu nghiêm túc khi triệu hồi của Thiên Cơ trưởng lão khiến hắn không dám bất cẩn xíu nào.

Bình Luận (0)
Comment