Chương 789: Chia Binh Hai Đường - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 789: Chia Binh Hai Đường
Chẳng mấy chốc hắn đã nhận ra điểm khác lạ, Phó Thanh Khâm đi vào trong một hang động, hang động không sâu nên hắn đi đến cuối con đường rất nhanh, bên trong trống rỗng nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng có người thiết lập trận pháp ở đây.
Một tia sáng màu vàng từ bầu trời bắn xuống, rơi vào trong con người Phó Thanh Khâm, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài thông qua khe hở này.
Không sai, chính là chỗ này, Phi Long kiếm không thể biến mất, mà kiếm khí cũng đã xuyên qua bầu trời.
Phó Thanh Khâm nhắm mắt lại, chếch nghiêng theo mặt trời, lập tức cảm nhận được một tia ánh mắt trời chợt thoáng qua rồi biến mất.
Phó Thanh Khâm bỗng mở hai mắt ra, đầu tiên thực lực đối phương không quá mạnh, chí ít chưa đủ hai lần thiên kiếp, nếu không chưa đợi Phi Long phóng ra thì đã bị trấn áp rồi. Thứ hai, đối phương phải là một tu sĩ Trúc Cơ, yêu tướng không thể mở được nhẫn Tu Di. Hơn nữa thực lực đối phương cũng không yếu, nếu không thì việc áp chế lại Phi Long kiếm cũng không phải chuyện dễ.
Vấn đề duy nhất đó là, người này tình cờ có được nhẫn Tu Di, hay là có liên quan tới cái chết của Phi Long trưởng lão?
Tu sĩ Trúc Cơ ở Thanh Hà phủ khoảng một trăm người, chỉ cần điều tra một lần vị trí của những người này vào lúc Phi Long kiếm xuất hiện, lại dùng phương pháp loại trừ là chắc chắn có thể tìm ra manh mối.
Không có tu sĩ ở ẩn tuyệt đối nào trong số tu hành giả, nhân sinh ba bước khó giấu thế gian*, đặc biệt là tu sĩ Trúc Cơ thì lại càng như vậy.
*đời người có hạn, tuyệt đối đừng làm chuyện xấu, dù ở đâu cũng sẽ bị phanh phui.
Phó Thanh Khâm đi ra khỏi hang động, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh lẽo, bất kể ra sao thì cũng phải đoạt lại Phi Long kiếm và nhẫn Tu Di!
Bên Long Xà hồ, cỏ lau dập dờn, Tiểu An mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy nhẫn Tu Di lóe sáng lấp lánh. Nàng suy nghĩ một lúc rồi quăng nhẫn Tu Di vào trong miệng, ừng ực một hồi rồi nuốt xuống.
“Một mình ngươi?”
Lúc này, Tiền Dung Chỉ đạp sóng mà tới, ngó nghiêng xung quanh.
Tiểu An gật đầu.
“Hắn bảo ngươi tìm ta?”
Tiểu An lại gật đầu.
“Có chuyện gì?”
Tiền Dung Chỉ thấy rất kỳ lạ.
“Thu thập thi thể.”
Cuối cùng Tiểu An cũng lên tiếng, sau đó lấy ra một đống linh thạch:
“Đầy là thù lao, đừng để bị nhiều người biết.”
“Tại sao?”
Tiền Dung Chỉ ngồi xổm xuống, nâng gò má.
Tiểu An không nói lời nào, nhớ lại lúc từ biệt với Lý Thanh Sơn ở trong hang động, hắn nói rằng:
“Tiểu An, xem ra tạm thời không thể tùy tiện mở nhẫn Tu Di này ra. Mới này ta có cảm thấy hơi không đúng, nói không chừng chỉ chớp mắt kia đã bị Tàng Kiếm cung phát hiện vị trí rồi.”
“Bắt đầu từ hiện tại, chúng ta chia làm hai đường. Ta đi tìm Như Tâm để luyện đan. Ngươi đi...đi tìm Tiền Dung Chỉ, bảo nàng giúp ngươi thu thập thi thể, tiếp tục luyện chế niệm châu khô cốt. Chẳng phải ngươi nói luyện thành mười tám viên là có thể bố trí thành trận pháp hay sao? Ta thấy muốn gϊếŧ được Huyết Ảnh thì còn phải dựa vào ngươi.”
Bất kể là gϊếŧ Cường Thạch hay là Huyết Ảnh thì cũng cần thực lực mang tính áp đảo mới được, bằng không một khi suy yếu thì hắn cũng sẽ không khoan dung với yêu loại nữa. Cường Thạch cứng rắn không thể phá vỡ, Huyết Ảnh nhanh như điện đều là kẻ xương cứng. Nếu như muốn đảm bảo gϊếŧ được thì phải có thực lực cao hơn họ một bậc.
Trong số nhiều người Lý Thanh Sơn quen biết như vậy, gần như không tồn tại bất kỳ ai không đáng tín nhiệm hơn Tiền Dung Chỉ, nhưng không còn sự lựa chọn nào phù hợp với chuyện này hơn nàng. Chỉ có người có tâm tư kín đáo, làm việc bí hiểm như nàng thì mới có thể bí mật hoàn thành chuyện này. Về điểm này thì ngay cả Lý Thanh Sơn cũng có thiếu sót.
Vào thời điểm thế này, bản tính hám lợi lại là một loại bảo đảm. Tuy rằng tính tình không được Lý Thanh Sơn ưa thích, nhưng trước giờ vẫn được tính là hợp tác thành công.
Tiểu An không nói, Tiền Dung Chỉ cũng không hỏi thêm, chỉ đầy linh thạch trở lại:
“Ta sẽ tính thù lao với hắn, muốn kiểu thi thể gì? Thi binh thi tướng từng luyện chế, hay là cái gì đều được?”
“Cái gì cũng được...Nhưng đừng gϊếŧ bừa.”
“Cái này cũng là hắn dặn dò sao? Ôi chao, sao ta phải lãng phí sức lực như thế, hiện tại nhiều nhất là những người gϊếŧ lung tung đấy.”
“Ta dẫn ngươi đi một nơi rất hay ho.”
Tiền Dung Chỉ cười híp mắt nói.
“Hắn không cho ta đi cùng với ngươi.”
Tiểu An cúi đầu.
“Được rồi, có đôi lúc thực sự muốn gϊếŧ hắn mà. Đừng lườm ta, ta nói đùa thôi, ánh mặt trời thật là tốt!”
Long Xà hồ phản chiếu bóng hai người trên mặt nước trong veo, tựa như được độ thêm một tầng mạ vàng, dường như nụ cười trên mặt Tiền Dung Chỉ cũng ấm áp hơn nhiều.
“Chờ ta nghỉ ngơi một lúc rồi lập tức đi ngay.”
Tiền Dung Chỉ nằm xuống cỏ khổ, gối lên cánh tay rồi nhắm hai mắt lại. Một con rắn nhỏ diễm lệ uống lượn bò lên mặt nàng, trông vừa quỷ dị mà lại còn khủng bố, nhưng vẻ mặt nàng lại hết sức bình tĩnh.
Lúc Lý Thanh Sơn gặp lại Như Tâm thì nàng đang hành nghề y trong một tòa thành nhỏ giữa một tòa núi. Toàn thân nàng là đồ trắng, nụ cười ấm áp, đứng giữa mọi người mà vẫy tay, thương thế khỏi hắn, dịch bệnh tiêu tan, mọi người cùng quỳ lạy rồi gọi loạn cả lên, nào là “nương nương”, “bồ tát” hay “thượng tiện”.
Vẻ mặt nàng càng ngày càng ôn hòa, tiến lên đỡ bọn họ đứng dậy. Trong ánh chiều tà rọi xuống, tựa như có vầng sáng vờn quanh đỉnh đầu nàng, cao quý thánh khiến hệt như thần nữ.