Chương 790: Loạn Hơn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 790: Loạn Hơn
“Như Tâm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, lòng ta ta đau đớn không biết dùng thuốc gì được đây?”
Lòng Lý Thanh Sơn hơi rung động, ẩn giấu khí tức, chen vào đoàn người rồi tiến lên nói.
Như Tâm chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, ngoái lại nhìn mà hào quang lộng lẫy lóe lên, cũng cười nói:
“Trong lòng đau đớn thì là lương tâm hỏng rồi, móc trái tim ta, cắt bỏ thịt hỏng thì mới có thể khỏi hẳn. Có điều, ta thấy trái tim của các hạ đã hỏng hết rồi, thần tiên cũng khó cứu, không còn thuốc gì được cả.”
“Thế thì móc ra cho ngươi là được rồi.”
Lý Thanh Sơn cười lớn, xa cách ba năm mà cố nhân vẫn như cũ, thật sự là vui mừng khôn xiết.
Nụ cười này không có gì nghiêm trọng cả, nhưng lại khiến quần chúng xúc động phẫn nộ, đặc biệt là mấy nam tử trẻ tuổi lại càng căm phẫn sục sôi:
“Ngươi là ai, sao tới đây trêu đùa?”
“Đừng để hắn chạy, đánh hắn!”
Một cụ già xông lên muốn đấm Lý Thanh Sơn vì cho rằng Lý Thanh Sơn là kẻ xấu xa. Lý Thanh Sơn nghiêng đầu né nhưng cũng không dám đánh trả, với sức mạnh bây giờ của hắn, nếu tùy tiện ra tay thì sẽ có một đám người phải chết mất.
Như Tâm cười khúc khích, không chỉ không giải thích mà trái lại còn nói:
“Cảm ơn các hương thân trượng nghĩa ra tay.”
“Tất cả tránh ra, ta là tướng công của nàng!”
Lý Thanh Sơn quát to một tiếng, khiến mọi người ú ớ sau đó kéo Như Tâm đi ra phía ngoài.
Như Tâm cũng không giãy dụa, tươi cười vẫy tay với các hương thân, mặc hắn kéo mình rời đi.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, đặc biệt là mấy thiên niên trai trẻ càng là mặt xám như tro tàn, cõi lòng tan nát, không ngờ nàng lại có tướng công rồi!
Nói đây là thành nhỏ nhưng thực ra giống một trấn lớn hơn. Tường đỏ ngói xanh, nước chảy qua cầu nhỏ cùng với những hàng liễu xanh.
Lý Thanh Sơn kéo Như Tâm đi tới dưới một hành lang yên lặng, một bên là dòng nước biếc chảy dài còn một bên là các căn nhà đang tỏa ra khói bếp, giương mắt nhìn lên khắp thành đều là khói bếp.
Như Tâm cười nói:
“Tướng công, nên buông tay rồi!”
“Tướng công không nỡ.”
Lòng Lý Thanh Sơn hơi rung động, cười trêu nói.
“Nếu như không nỡ thì bỏ nương tử Hàn gia đi, bằng không thì ta lại phải thanh minh với nàng.”
“Xem ra chúng ta có duyên không phận rồi.”
Lý Thanh Sơn buông tay ra, nhún vai một cái.
“Ngươi cũng đạt Trúc Cơ rồi sao? Hầy, ta vốn muốn đấm một cái thật hung ác vào bụng ngươi để cho ngươi thấy sự lợi hại của tu sĩ Trúc Cơ, khiến ngươi nôn hết số Lam Điệp hoa còn lại cho ra, nhưng lần này coi như xong rồi.”
Như Tâm xoa xoa nắm tay, đôi mắt hạnh hơi cong, dạt dào ý cười.
“Ngươi nói thế khiến ta rất muốn làm vậy, thế nào, cảm giác Trúc Cơ cũng không tệ lắm phải không, còn phải cảm ơn ta đó.”
Lý Thanh Sơn ngồi ở ghế dài trên hàng lang bên bờ sông.
“Như nhau.”
Như Tâm ngồi xuống cạnh hắn.
“Nghe nói sau khi ngươi xuất quan thì đi lang thang hành nghề y, chữa bệnh cho phàm nhân, thật sự khiến ta phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa đấy.”
“Hoàn thành nhiệm vụ Bách Gia kinh viện giao thôi.”
Như Tâm cười khẽ, giải thích ngắn gọn.
Hóa ra hậu quả mà chiến tranh gây ra không chỉ đơn giản là tàn sát yêu ma, mà các thi thể cũng liên tục gây nên ôn dịch, nếu như không có đệ tử Y gia cứu chữa từ bên trong thì e rằng số người chết vì dịch bệnh chẳng ít hơn chết trong tay yêu ma đâu.
“Cũng không đơn giản như vậy, hiện tại trộm cướp hoành hành, rất nhiều người thừa dịp loạn mà cướp đốt gϊếŧ hϊếp, còn hung ác hơn cả bọn yêu ma. Nho gia và Pháp gia đều phái rất nhiều đệ tử đi duy trì ổn định, còn nguy hiểm hơn ra nhiều. Con người cũng thật sự thích tự gϊếŧ lẫn nhau nhỉ!”
Như Tâm thấy hơi thổn thức, nụ cười trên mặt dần phai nhạt.
“Hình như ngươi có dáng vẻ rất là cảm khái?”
Lý Thanh Sơn lấy làm lạ đánh giá Như Tâm, chỉ thấy ánh mắt nàng trôi về xa xăm, không biết đang nghĩ gì. Lúc trước, Bách Gia kinh viện gặp phải kiếp nạn Bạch Liên giáo, người chết vô số nhưng nàng cũng chưa từng bày ra vẻ mặt thế này.
“Sao nào, bị ta mê hoặc hả? Mau bỏ nương tử Hàn gia đi!”
Như Tâm vuốt mái tóc đen, lại nói cười như lúc ban đầu.
“Không nói đùa nữa, hiện tại ngươi có thời gian luyện đan không?”
Lý Thanh Sơn nói rõ ý đồ khi đến đây, lúc Như Tâm đang suy nghĩ thì có một tiểu nữ hài búi tóc, đi chân đất chạy tới, sau đó nhét một quả táo vào trong tay Như Tâm:
“Tỷ tỷ, đây là hái từ trên núi đó, cảm ơn ngươi chữa khỏi bệnh cho cha ta.”
“Ừm, ngoan quá. Trời sắp mưa rồi, mau chạy về nhà nhắc nương ngươi cất y phục thôi!”
Như Tâm mỉm cười sờ đầu tiểu nữ hài, sau đó cắn một miếng “răng rắc” lên quả táo.
Tiểu nữ hài đáp một tiếng rồi bẹp bẹp chạy đi, la to từ xa:
“Trời mưa cất y phục thôi!”
Như Tâm nhổ miếng táo ra, tiện tay quăng quả táo ra phía sau.
“Tại sao lại ném đi, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của người khác.”
Lý Thanh Sơn cầm lấy quả táo, nhìn vết cắn ngăn ngắn bên trên mà cũng có thể suy ra hàm răng đều như đan dệt của nàng.
“Đương nhiên là vì khó ăn, ta cứu người, nhận tấm lòng là được, táo cũng đã ăn nên không cần làm khó cái miệng của ta nữa chứ.”
Như Tâm bỗng nhiên bỡn cợt:
“Đừng nói là ngươi thấy ta cắn một cái mà đã nghĩ…”
Như Tâm còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng “tõm”, quả táo rơi vào dòng sông rồi trôi theo dòng nước.