Chương 791: Yêu Họa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 791: Yêu Họa
Lý Thanh Sơn phủi tay:
“Làm sao ngươi biết trời sắp mưa? Ta nhớ ngươi chủ yếu tu luyện Mộc Linh nhỉ!”
Tuy bầu trời có xuất hiện từng mảng mây nhưng vẫn còn sáng sủa, cũng không cảm nhận được sự biến hóa của hơi nước nên chẳng dám khẳng định trời sẽ mưa.
“Thuận miệng nói, có muốn đánh cược một viên Chân Linh đan hay không? Ta thắng thì chúng ta xuất phát, ta mới mở động phủ, đến lúc đó dẫn ngươi đi xem một lượt.”
“Ta có thể không đánh cược sao?”
Chẳng qua chỉ chốc lát sau, mây đen tràn lan trên bầu trời, mưa thu như trút nước. Như Tâm vươn tay ra, vẻ mặt gian xảo như thực hiện được âm mưu.
“Chúng ta đi thôi!”
Lý Thanh Sơn thả một viên Chân Linh đan vào tay nàng.
Hạt mưa càng lúc càng to hơn, dệt thành một màn mưa ở bên ngoài hành lang.
“Trận mưa này có gì đó không đúng lắm.”
“Là yêu khí!”
Lý Thanh Sơn cũng cảm nhận được yêu khí tỏa ra từ phương xa xông lên màn mây, đồng thời còn có một cơn chấn động truyền đến từ phương xa, càng lúc càng gần.
Hai người bay đến đỉnh núi thì thấy một dòng nước đυ.c ngầu màu vàng cuốn lấy khúc cây và đất đá đang gào thét lao nhanh tới.
Lũ quét!
---
Dòng lũ ầm ầm lao về phía tòa thành nhỏ, yêu khí được che giấu trong đó làm sao giấu được cảm ứng của Lý Thanh Sơn và Như Tâm, đây không chỉ là thiên tai, mà còn là là yêu họa. Mắt thấy trong phút chốc, tòa thành nhỏ đã sắp bị nước lũ nhấn chìm, biến thành một vùng đầm lầy. Những sinh linh khắp cả tòa thành, sợ rằng mười thì chỉ còn một.
Lý Thanh Sơn nói:
"Chặn dòng lũ lại đã rồi nói!"
Như Tâm vươn tay chiêu hoán, từng phiến lá xanh hóa thành những cánh cửa lớn nhỏ, tản ra bay xuống dưới, kết thành một con đê ngăn trên đường đi của dòng lũ.
"Chỉ dựa vào chút tài cán nhỏ mọn này của các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta à?"
Chỉ nghe một tiếng cười nhạo từ phía xa, một con quái niêm quẫy đuôi trôi nổi lềnh phềnh trong dòng nước đυ.c ngầu, sống lưng to lớn đen nhánh, thoáng nhìn qua trông như một bãi bồi, vậy mà cũng là một yêu tướng. Trong dòng nước còn có không ít yêu binh ẩn hiện, cũng đang cùng nhau thúc đẩy dòng lũ.
Mưa lớn đầy trời, trút xuống nhập vào trong dòng lũ, thanh thế của nước lũ càng lớn, ầm ầm phá vỡ đê kè từ lá xanh.
Cư dân trong thành nghe thấy động tĩnh, tới tấp đi ra khỏi cửa nhà, sợ hãi mà nhìn cảnh tượng này. Một tiếng long ngâm từ nhỏ nhẹ đến lanh lảnh phát ra, một con thủy long lóng lánh dài vài chục trượng được hội tụ ra từ mưa gió khắp trời, phi nước đại xuống, nhào về phía quái niêm ở đầu nguồn cơn lũ.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn dùng thân phận Trúc Cơ tu sĩ để thi triển pháp thuật, hiệu quả tốt đến mức tự hắn còn giật mình.
Thân thể to lớn đen ngòm của quái niêm chợt từ trong nước nhảy cao lên, quẫy đuôi đập tan thủy long, lại mượn thế nước này, thúc động dòng lũ càng xiết hơn, kéo lấy vạn cân đất đá, tựa như vạn mã phi nước đại, cuồn cuộn chảy xuống.
Quái niêm chiếm được thiên thời địa lợi, không muốn đυ.ng vào hai người bọn hắn, chỉ muốn hủy thành gϊếŧ người, đây đã không phải là thứ mà tu vi của Trúc Cơ tu sĩ có thể ngăn cản được.
Lý Thanh Sơn đang định bay xuống, dùng yêu đan Linh Quy để trấn áp dòng lũ này, chỉ mong Như Tâm qua loa bất cẩn, đừng chú ý đến sự khác lạ trong đó, Như Tâm lại nói:
"Ta chặn dòng lũ lại, ngươi đi gϊếŧ yêu quái kia!"
"Cái gì? Ngươi chặn kiểu gì?"
Lý Thanh Sơn còn chưa hỏi xong, Như Tâm đã phi thân xuống. Mắt thấy dòng lũ đang cuồn cuồn chảy giữa hai ngọn núi, đồng tử của nàng biến thành màu xanh trong suốt, giống như một mặt hồ yên tĩnh. Mái tóc tung bay cũng biến thành màu xanh nhạt, da thịt lờ mờ trong suốt như nước, thả người nhảy vào trong dòng nước lũ.
"Đừng nói nhảm!"
Như Tâm từ trong nước vọt lên. Chỉ có nửa người do dòng nước trong vắt cấu thành, cao tới vài trượng, hai tay giơ ra ngăn dòng lũ lại, làn tóc xanh như nước hóa thành đang tung bay trong mưa bụi.
Lý Thanh Sơn không thể không kinh ngạc, một bước đạp ra trong hư không, sóng lớn dưới chân vỗ ầm ầm, lại một bước đã đi hơn trăm trượng, nước mưa bay khắp trời, quét ra từng tầng sóng khí, rơi thẳng vào dòng lũ.
Bác Thương Hải? Triều Sinh thức.
Thoáng một cái, linh khí trong khí hải đan điền tầng tầng dâng lên như thủy triều, ùn ùn không đứt, thao thao bất tuyệt, với một khí thế không gì có thể ngăn cản được, thiên hạ đồng tâm. Một chiêu này, trước kia khi Lý Thanh Sơn chưa thật sự tu hành Đại Hải Vô Lượng công vốn là không thi triển ra được, lần này thi triển, lại có một sự thoải mái khó tả, không nghĩ ngợi gì mà đánh ra một chưởng.
Phanh! Từng lớp nước đυ.c ngầu bị đánh tan ra, yêu tướng quái niêm trơn nhẵn kia bơi ra, những cá tinh tôm quái đi theo giúp nó lại không được may mắn như vậy, ngăn cách bởi thế nước mà vẫn bị chấn bay ra, chết tươi.
Lý Thanh Sơn đâm thẳng vào dòng lũ, đập vào mặt hắn là cái miệng khổng lồ đầy răng nanh của quái niêm, nuốt tuột hắn xuống. Quái niêm ngạc nhiên, nó vốn muốn cắn nát Lý Thanh Sơn, mà ngược lại Lý Thanh Sơn lại chủ động nhảy vào trong bụng nó, cười gằn một tiếng, với dịch tiêu hóa của nó thì cho dù là kim thiết cũng phải bị ăn mòn.
Chợt một cơn đau kịch liệt từ trong bụng truyền tới, quái niêm như phát cuồng quằn quại trong dòng nước, không những không thể tiêu hóa Lý Thanh Sơn, trái lại lại bị Lý Thanh Sơn cắn cho lăn lê bò toài, chợt có một thân ảnh phá vỡ thân thể của nó bay ra, chính là Lý Thanh Sơn, trong tay cầm một viên yêu đan lam quang u ám, đang không ngừng giãy giụa, lại giãy không ra.