Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 793 - Chương 793: Tri Kỷ

Chương 793: Tri Kỷ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 793: Tri Kỷ


Như Tâm hơi giật mình, cảm thấy Lý Thanh Sơn thật sự rất kỳ quái, khi người bình thường thấy dị loại, ai mà không kinh ngạc chấn động, sinh ra tâm lý bài xích, hắn lại không có một chút biến sắc nào, ngược lại càng thân thiết với nàng hơn, một chút căng thẳng âu lo trong lòng đã thả lỏng ra, cười cười chỉ vào tròng mắt của bản thân nói:

"Cặp tròng mắt này của ta chế thành Ngưng Bích châu, có giá trị liên thành đó."

Lý Thanh Sơn ngẩn người ra, nở nụ cười tỏ vẻ chẳng bõ:

"Ta còn tưởng có gì đặc biệt hơn người, trên người ta có một đồ vật, đáng tiền hơn đôi mắt này của ngươi nhiều."

Như Tâm vốn chỉ là nói thăm dò, không ngờ hắn lại còn có thứ quý giá hơn bất kỳ ai, không khỏi dở khóc dở cười, nhưng lại có chút tò mò không biết vật mà hắn nói kia là gì? Đột nhiên mắng một câu "Đồ hạ lưu", rồi ngự khí phá không mà đi mất.

Lý Thanh Sơn không hiểu gì, ta nói là yêu đan, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?

Ba trăm dặm phía Tây Nam Thanh Hà phủ. Vài chục ngọn núi liên miên trùng điệp. Tên là "Liên Nhạc".

Tuy không được tính là động thiên phúc địa, nhưng cũng dồi dào linh khí, là đất lành để tu hành.

Hai người xuyên qua mây mù cách trở, hạ xuống trên một vách núi, Như Tâm vung tay lên, cảnh vật trước mắt vặn vẹo một trận, cổng động phủ đột nhiên hiện ra, bên trên viết hai chữ to, Như Tâm.

Lý Thanh Sơn khẽ cười. Tùy tiện viết tên lên cổng thế này thật sự giống phong cách của nàng.

"Xin mời, Lý đạo hữu."

Như Tâm giơ tay mời.

Trong động đầy đủ bàn đá ghế đá, gọn gàng tao nhã, không dính bụi trần, chỉ có khói thơm lượn lờ, càng làm tôn lên vẻ thoát tục.

Như Tâm nói:

"Uống trà không. Không uống thì ta cũng đỡ phiền. Không uống đúng không?"

Lý Thanh Sơn khẽ cười:

"Uống."

Lúc Như Tâm chuẩn bị trà nước, Lý Thanh Sơn không khách khí tý nào mà tham quan một vòng từ trong ra ngoài, chợt nghe leng keng một tiếng ở tiền sảnh, Như Tâm gọi:

"Lý Thanh Sơn, lăn qua uống trà đi."

Lý Thanh Sơn quay về tiền sảnh, bưng cốc trà lên, nhấp một ngụm. Chậm rì rì nói:

"Trong này tuy thanh tịnh, nhưng nếu có yêu ma đến tấn công thì biết làm sao."

"Pháp trận có thể chống đỡ một chút, cầu viện Bách Gia kinh viện cũng rất tiện, hơn nữa ta cũng không phải là con cọp giấy, đừng nói những thứ này nữa, nhanh đem Lam Điệp hoa còn thừa ra. Dựa vào tay nghề hiện tại của ta, luyện mấy viên Chân Linh đan cũng chẳng tốn mấy công phu."

Như Tâm hờ hững nói.

Lý Thanh Sơn đặt cốc trà xuống, mở bách bảo nang ra, từng bó lam điệp nhẹ nhàng bay ra, mà vẫn còn chưa hết, hắn tiếp tục lấy ra từng gốc linh thảo vơ vét được dưới lòng đất.

"Ô huyết sâm ngàn năm, hoàng kỳ tử ngàn năm..."

Như Tâm sửng sốt, cầm lấy ngắm nghía từng gốc linh thảo, tròng mắt lấp lánh phát sáng. Nàng luyện đan lâu như vậy, các loại linh thảo cũng coi như biết không ít, nhưng những linh thảo này, không phải một ngàn năm thì cũng là tám trăm năm, gốc nào cũng vô cùng hiếm có khó tìm, bị Lý Thanh Sơn lấy ra cứ như là củ cải vậy, nhất thời quên mất nên nói gì.

"Được rồi, mấy thứ này trước đã."

"Lý đạo hữu, mời dùng trà."

Như Tâm cười ôn nhu như nước, bưng cốc trà lên.

"Đặt đây đi!"

Lý Thanh Sơn hừ một tiếng, đung đưa cái cằm.

"Xì, đúng là mèo chê mèo lắm lông."

Như Tâm quăng cốc trà lên trên bàn, lại cầm những linh thảo kia lên xem xét tử tế:

"Những linh thảo này từ đâu mà ngươi...Thôi kệ, khà, phát tài rồi, hai năm nay tích đức hành thiện, quả nhiên không lãng phí."
Hai người vào trong đan phòng, Như Tâm lấy Thụy Não lô ra, lại cầm từng loại linh thảo ra, lập tức bắt đầu luyện đan.

Lý Thanh Sơn yên lặng đi ra, Như Tâm quay đầu nói:

"Ngươi đi đâu?"

"Mở động phủ."

Lý Thanh Sơn sớm đã có ý định tự lập môn hộ, trong Bách Gia kinh viện nhiều người phức tạp, tu hành có chút không tiện, đặc biệt là liên quan đến yêu tu thì lại càng phức tạp hơn, nay thấy được động phủ của Như Tâm liền hạ quyết tâm.

"Lần này không trông à?"

"Rất bận, không rảnh."

"Thiếu đan dược thì đừng trách ta đấy."

"Không sao, đến lúc đó ta sẽ tạ ma gϊếŧ lừa, cả ngươi cũng chạy không được."

Lý Thanh Sơn không cả quay đầu lại mà khoát khoát tay.

Như Tâm ngẩn ra, nói:

"Ngươi mới là lừa.”

Lý Thanh Sơn đã đi ra ngoài động, tiếng cười dần dần tiêu tán. Vốn tưởng hắn sẽ ở lại luyện đan cùng mình một đoạn thời gian, còn thấy có chút phiền phức, lại không nghĩ đến hắn đi nhanh gọn như vậy, trái lại cảm thấy hơi cô đơn.
Chợt cười mất mát, rõ ràng là mê chướng trên người hắn sâu như vậy, nàng lại chưa từng hoài nghi hắn sẽ thật sự lật mặt vô tình. Đan dược do những linh thảo này luyện chế thành, dù chỉ là ba phần trong số đó cũng đủ để cho hai môn phái tu hành lật mặt khai chiến.

Lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ này, nàng khoanh chân ngồi xuống, khởi động Thụy Não lô, bắt đầu luyện chế đan dược.

Lý Thanh Sơn quay lại Bách Gia kinh viện, đi báo cho Lưu Xuyên Phong một tiếng về việc hắn muốn mở động phủ ở bên ngoài, rồi lại đi tìm Tiểu An:

"Đã nói chuyện với Tiền Dung Chỉ chưa?"

"Ừ, đã thu tập được bảy tám vạn cái."

"Nhanh thế à?"

Lý Thanh Sơn kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment