Chương 794: Mở Động Phủ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 794: Mở Động Phủ
Hoá ra mấy năm nay Tiền Dung Chỉ không chỉ thu thập thây xác, còn làm không ít việc lừa đảo tống tiền, chỉ trong tay nàng đã tích lũy được bốn năm vạn thi binh, còn đều là loại tinh nhuệ đã trải qua luyện chế cẩn thận, những con phẩm chất không tốt khác thì đều đã bán đi, không thì cũng có một hai chục vạn. Trong Bách Gia kinh viện cũng quen biết nhiều đạo hữu, tùy tiện quyên gọi một chút đã gom đủ bảy tám vạn rồi giao cho Tiểu An trước.
"Nàng không thu linh thạch, nói muốn tính toán với ngươi."
"Vậy cũng tốt."
Lý Thanh Sơn xoa xoa đầu Tiểu An, thầm nghĩ giao việc này cho nàng quả nhiên là không sai.
"Chúng ta đi xây động phủ đi!"
"Động phủ?"
"Chính là nhà của chúng ta."
"Nhà."
Tiểu An nhỏ giọng nhắc lại, trái tim do Chu Nhan Bạch Cốt đạo tạo ra đột nhiên nóng rực lên, mạnh mẽ gật đầu:
"Được!"
Hai người đang định đi, Hoa Thừa Tán và Hàn Thiết Y nối đuôi nhau mà tới. Hai người bọn hắn, một thì mi mục như họa, đẹp không tỳ vết, một thì mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người. Sau khi độ kiếp, phong tư càng thêm động lòng người, đứng cùng nhau trông lại càng bắt mắt.
Lý Thanh Sơn đi lên chào hỏi:
"Các ngươi tới làm gì vậy?"
"Thanh Sơn, nghe nói ngươi muốn kiến tạo động phủ, có cần bọn ta giúp đỡ không?"
Hoa Thừa Tán nhiệt tình nói, Hàn Thiết Y không thích nói chuyện, chỉ lạnh lùng đứng đó.
"Thật ra cũng không cần, chỉ là làm một cái động thôi mà."
"Không thể nói thế được, xây động phủ không thể không có pháp trận, bộ Bát Môn Kim Tỏa trận này tuy không phải là pháp trận tuyệt hảo, nhưng làm đại trận thủ sơn thì cũng miễn cưỡng được đó, coi như là chúc mừng ngươi Trúc Cơ thành công."
Hoa Thừa Tán chỉ đang khiêm tốn thôi, bộ Bát Môn Kim Tỏa trận này, ít thì cũng đáng mấy vạn linh thạch, dù là tu sĩ Trúc Cơ, chỉ bằng sức mạnh của bản thân cũng rất khó phá được, hơn nữa còn có thể khóa chặt linh khí, thời gian lâu rồi thì núi non tầm thường cũng có thể biến thành thắng địa để tu hành.
Lý Thanh Sơn cảm động trong lòng, nhận lấy bộ trận bàn trận kỳ này, hiện tại hắn cũng không thiếu mấy vạn linh thạch này, nhưng toàn là tài sản lai lịch không rõ, tiêu xài lung tung rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Bộ trận pháp này của Hoa Thừa Tán thật sự là tặng than trong ngày tuyết, mà hắn lại không có gì có thể đưa ra để trả lễ, trên người toàn là tang vật.
Đột nhiên nảy ra ý nghĩ, lấy ra viên yêu đan quái niêm mới có được từ trong bách bảo nang.
"Có qua có lại mới đúng lễ nghĩa, ngươi cầm lấy cái này đi."
Ánh mắt của Hoa Thừa Tán với Hàn Thiết lấp tức dính chặt vào, Hoa Thừa Tán nhận lấy yêu đan, kinh ngạc nói:
"Đây là yêu đan của yêu tướng, ngươi là từ đâu mà có vậy."
Lý Thanh Sơn liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Hàn Thiết Y nhìn hắn, ánh mắt loé lên, Hoa Thừa Tán nói:
"Ta cũng nghe nói qua con yêu quái kia đã dùng nước làm ngập không ít thành trấn, không ngờ lại chết trong tay của ngươi."
Chuyến này hắn tới đây, ngoài việc tặng lễ vật, còn muốn khuyên Lý Thanh Sơn, không nên chỉ tu luyện mà bỏ bê chuyện của Bách Gia kinh viện và Ưng Lang vệ, ai ngờ hắn vừa ra tay đã gϊếŧ một yêu tướng, thế này thì còn nói gì được nữa, dù hắn có muốn bế quan tiếp nửa năm một năm, cũng không ai có thể đàm tiếu.
Mà giá trị của viên yêu đan này càng lớn hơn bộ Bát Môn Kim Tỏa trận của hắn, hắn cầm chơi một chút rồi trả lại yêu đan cho Lý Thanh Sơn:
"Ta cũng không phải đến để giao dịch với ngươi, lấy yêu đan này của ngươi làm gì, nếu ngươi không dùng đến, ta có thể mua lại, nhưng ngươi chủ tu thủy linh, viên yêu đan cũng là thủy hệ, rất thích hợp để ngươi dùng, mau cất đi!"
Thật ra Lý Thanh Sơn cũng rất không nỡ, nếu Hoa Thừa Tán đã nói như vậy rồi, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, cất yêu đan đi, chỉ cần tu vi tăng lên rồi thì sợ gi không có cơ hội đáp lễ?
"Em vợ, quà mừng của ngươi đâu?"
Lý Thanh Sơn trêu đùa nói.
Hàn Thiết Y quả nhiên mò vào bách bảo nang, như đã lôi ra cái gì đó nhưng trong tay lại trống không.
Lý Thanh Sơn nheo mắt lại, tử tế xem xét mới nhìn rõ được, đó là một thanh trường kiếm dài ba thước gần như trong suốt, tuy không lộ một tia linh quang nào, Lý Thanh Sơn lại có thể rõ ràng cảm ứng được đây là một thanh cực phẩm linh khí.
Hoa Thừa Tán cười nói:
"Thanh Huyễn Thủy Vô Hình kiếm này là vật quý mà Hàn tướng quân trân tàng đó, khi dùng thì người và kiếm đều có thể hóa thành vô hình, là thần khí ẩn nấp ám sát, xem như là đã nhận Thanh Sơn ngươi làm con rể rồi đây."
"Cha ta không nói như vậy."
Hàn Thiết Y nói, Hoa Thừa Tán không để ý đến hắn, hỏi rằng:
"Ngươi định xây động phủ ở đâu?"
"Liên Nhạc sơn."
"Đó không phải..."
Hoa Thừa Tán dừng lại không nói nữa, nhìn về phía Hàn Thiết Y.
Hàn Thiết Y đang đưa Huyễn Thủy Vô Hình kiếm cho Lý Thanh Sơn, đột nhiên nắm chặt lấy muốn thu lại, Lý Thanh Sơn nắm chặt lấy tay của hắn:
"Em vợ, đồ vật đã lấy ra rồi làm sao có thể cất đi chứ, đây là lão Thái Sơn tặng cho ta đó."
Hàn Thiết Y giãy dụa, lại vẫn không thể động đậy được, trong lòng thầm kinh: Sức lực mạnh thật.
Lý Thanh Sơn cười nói:
"Đừng gây chuyện, đừng quên ngươi còn nợ ta một quyền đó!"
"Tới mà lấy!"
Hàn Thiết Y đấm ra một quyền, hắn sớm đã muốn đọ sức với Lý Thanh Sơn một lần nữa.