Chương 795: Bỏ Qua, Bỏ Qua - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 795: Bỏ Qua, Bỏ Qua
"Đã kết thân rồi, sao có thể không biết ngại mà đánh ngươi được?"
Lý Thanh Sơn cười, lắc mình lui về phía sau.
"Chuyện của ta và ngươi có liên quan gì đến người khác đâu?"
Hàn Thiết Y từng bước áp sát, đao chỉ thẳng hung hăng bổ xuống.
“Nếu đã như vậy, thế thì ta cũng không khách khí nữa, Bài Vân thức!”
Hai tay Lý Thanh Sơn hợp lại, đẩy về phía trước một cách bình thường, vẻ mặt Hàn Thiết Y lập tức thay đổi, hắn chỉ cảm thấy như một trận sóng thần lớn chụp về phía mình, che khuất bầu trời, muốn tránh cũng không thể tránh khỏi.
Vù vù, một vầng lam quang gào thét vυ"t qua, rừng trúc rả rích lay động, lay động đến nỗi làm nổi lên từng trận sóng cả.
Tay áo của Hoa Thừa Tán tung lên, trong lòng hắn thầm tán thưởng, chẳng qua Thanh Sơn cũng chỉ vừa mới vượt qua thiên kiếp, vậy mà đã có thể khống chế linh khí một cách tinh diệu như vậy, còn có thanh thế lớn như vậy, nếu cứ liều mạng với hắn sợ rằng không phải là sách lược tốt. Quả nhiên, Hàn Thiết Y tựa như một chiếc thuyền lướt trong sóng to gió lớn, thân hình bay về phía sau hơn mười trượng, nhẹ nhàng đáp xuống đất, cũng không chút thương tổn, hắn dừng chân lại một chút, rồi nhào tới trước mắt Lý Thanh Sơn.
"Bài vân thức."
Lý Thanh Sơn lại vươn song chưởng một cách đầy bình tĩnh nhã nhặn, có cực nhiều linh khí có được nhờ ti luyện Đại Hải Vô Lượng Công chống đỡ, lại có thêm Linh Quy Yêu Đan giúp hắn dẫn động thiên địa linh khí, thi triển bài vân thức, thế nên hắn phải tiêu hao rất ít.
Hàn Thiết Y chỉ có thể lui lại, hắn tự tay giao Đại Hải Vô Lượng Công cho Lý Thanh Sơn, cũng hiểu rõ cách thức trong đó, điểm đặc biệt nhất của môn công pháp này chính là vô lượng bác thượng, không biết vì sao, khi ưu điểm này ở trên người Lý Thanh Sơn dường như đã được thể hiện cực kỳ rõ ràng, khi hắn mới Trúc Cơ trở về, ai cũng không ngờ rằng luồng khí tức mạnh mẽ kia lại thuộc về một tu sĩ vừa mới Trúc Cơ thành công.
Tóm lại quyết không thể liều mạng với tên này, chỉ có thể tìm cơ hội, một chiêu khắc địch.
Nhưng dường như Lý Thanh Sơn đã cực mê chiêu thức này. Mặc cho Hàn Thiết Y tính toán hết cả ngàn chiêu, hắn chỉ đứng bất động tại chỗ, trong nháy mắt đã đẩy hơn mười lần Bài Vân ra ngoài.
Hết lần này tới lần khác, một thân chiến kỹ ảo diệu Hàn Thiết Y không thể làm gì được hắn.
Vốn định đợi khi linh khí của Lý Thanh Sơn tiêu hao, tinh thần mệt mỏi, lại không ngờ hắn càng đẩy càng thuận tay, càng đẩy càng phấn chấn. Hàn Thiết Y bị bức lui hơn mười lần mà ngay cả một mảnh góc áo của hắn cũng không sờ được.
Hoa Thừa Tán bật cười:
"Thanh Sơn chớ bắt nạt người trung thực.”
Lý Thanh Sơn vẫn còn có tâm tư để nói chuyện phiếm với Hoa Thừa Tán:
"Đây gọi là một chiêu ăn cả trời, quyết chiến trên sa trường, đương nhiên là có chiêu thức nào hữu dụng thì phải dùng, chứ có bắt nạt ai đâu.”
Cho dù Hàn Thiết Y có vững vàng đến nhường nào cũng tức giận mắng chửi trong lòng, hàn ý trên mặt càng nặng. Hắn bước ra từng bước, nghiền nát phiến đá. Lấy binh khí ra, phập phồng như ánh lửa. Nhân thương hợp nhất. Thương xuất ra như rồng như muốn cứng rắn phá tan bài vân thức của Lý Thanh Sơn.
"Ai nha, em vợ tức giận."
Lý Thanh Sơn nói một tiếng, lại đẩy song chưởng, Hàn Thiết Y nhướng mày kiếm lên, nhưng không đợi được bài vân sóng thần như dự đoán, một thương đâm vào chỗ trống. Lại nhìn trên mặt Lý Thanh Sơn hiện lên nụ cười quỷ dị.
"Nguy rồi. Trúng chiêu khích tướng của thằng nhãi này rồi!"
Muốn biến chiêu đã quá muộn, tay phải Lý Thanh Sơn biến thành chưởng. Sử dụng toàn qua thức, biến đẩy thành rút, thân hình Hàn Thiết Y bị đẩy hơi nghiêng, tay trái của Lý Thanh Sơn lập tức mạnh mẽ lao đến.
Cao thủ tranh chấp chỉ trong nháy mắt.
Trường thương trong tay Hàn Thiết Y bỗng nhiên trở nên mềm mại như rắn, xoay một khúc đâm thẳng vào tim Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn thu quyền lui về phía sau, lấy Huyễn Thủy Vô Hình Kiếm, mang theo Tiểu An phiêu nhiên mà đi, tiếng cười từ đầu mây truyền đến:
"Đã kết thông gia rồi, vẫn nên bỏ một quyền này đi thôi, Thiết Y tiểu đệ, sau này có phiền toái gì thì cứ việc tới nhờ tỷ phu hỗ trợ, ha ha!”
"Tên này, Thiết Y, ngươi không sao chứ, xem như là hòa."
Hoa Thừa Tán thấy Hàn Thiết Y dựng thẳng mộc thương, quan tâm nói.
"Không phải hòa, là ta thua một bậc."
Hàn Thiết Y nhìn lên chân trời, sờ sờ mặt thiếu chút nữa bị đánh trúng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thắng bại là chuyện thường nhà Binh, với lại nếu như vào trận chiến sinh tử thì ngươi cũng sẽ không sẽ bị người khác ảnh hưởng đến tinh thần, ta biết ngươi với Như Tâm...”
“Đừng nói nữa, ta cũng không phải ngươi.”
Hàn Thiết Y lạnh giọng cắt ngang. Gặp gỡ mà động tâm vốn là chuyện thường chốn nhân gian, nhưng không phải kẻ nào cũng sẽ yêu đến mê đảo không dứt.
“Được rồi được rồi, các ngươi đều là đại trượng phu lòng dạ sắt đá, còn ta là tiểu phụ nhân đa sầu đa cảm.”
Hoa Thừa Tán vuốt mặt, ai oán nói.
Bộ dạng ta đây của hắn khiến Hàn Thiết Y không khỏi nhếch moi, mắt lộ ý cười, tích tụ trong lòng không cánh mà bay.
“Đại nhân, Phó Thanh Khâm của Tru Yêu Minh cầu kiến ở bên ngoài, nói rằng có chút chuyện muốn hỏi.”
Một đệ tử Pháp gia đi vào bẩm báo.