Chương 796: Khiêu Chiến - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 796: Khiêu Chiến
Hoa Thừa Tán nghiêm mặt, liếc nhìn Hàn Thiết Y, cùng có nghi hoặc:
“Hắn tới làm gì vậy?”
Lý Thanh Sơn vừa mới ra khỏi Bách Gia kinh viện đã trông thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc, Phó Thanh Khâm đang đứng khoanh tay, ngửa đầu nhìn trời, lúc này lại cúi đầu, mắt khẽ lướt qua Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nhướn mày, cưỡi mây lướt qua người hắn, nhưng lại nghe thấy Phó Thanh Khâm nói:
“Mong đạo hữu dừng bước.”
Phó Thanh Khâm lập tức đến trước mặt hắn.
“Chuyện gì vậy?”
“Ta muốn hỏi một chút, hôm qua ngươi ở đâu?”
Phó Thanh Khâm ngâm nga nói.
“Ngươi hỏi điều này làm gì?”
Trong lòng Lý Thanh Sơn lập tức cảnh giác, quả nhiên, thế phi long kiếm xuất, liền lộ tung tích, thế nên Linh Quy Yêu Đan mới cảnh báo.
"Không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi à?"
Phó Thanh Khâm cố duy trì nụ cười ôn hòa vô cùng tốt, còn gật đầu ra hiệu với Tiểu An. Nhưng vẻ lễ độ của hắn lại giống như nét khiêm tốn trời sinh của bậc quân vương, khách khí với thần tử, mặc dù xuất phát từ ý định, người khác lại khó mà an lòng.
Nếu là tu sĩ tầm thường, cho dù trong lòng bất mãn cũng không thể không khách khí vài phần mà nói vài câu. Nhưng hai người này lại không dễ ở đến vậy, Tiểu An không chút thay đổi, Lý Thanh Sơn thì nói:
"Ta thích ở đâu thì ở đó, có liên quan gì đến ngươi đâu?"
Sau đó hắn trực tiếp cưỡi mây bay đi.
Phó Thanh Khâu không ngăn cản, cũng không đuổi theo, chỉ là nhìn như đang suy tư điều gì đó. Lúc này, Hoa Thừa Tán nghe tin đi ra nghênh đón, Phó Thanh Khâu nói:
"Xin hỏi vị đạo hữu vừa rồi đi này là ai, sao trước kia ta chưa gặp bao giờ?”
Hoa Thừa Tán giật mình một chút, không biết hắn có ý gì bèn giới thiệu qua thân phận của Lý Thanh Sơn một chút.
Bàn tay phải của Phó Thanh Khương ở phía sau giấu trong tay áo rộng, nắm một cái sừng cong cong dài dài, trong lòng thầm nói: Sự thật.
Số đối tượng khả nghi cực đông trong lòng hắn lại có thêm một cái tên nữa chính là Lý Thanh Sơn.
Phó Thanh Khương không đuổi theo, Lý Thanh Sơn càng thêm cảnh giác, người này đối nhân xử thế vô cùng kín kẽ, cũng không phải kiểu người mà Tam Sơn lão nhân có thể so với.
Lại bay một vòng, phía dưới có một luồng ngũ sắc minh quang, phá không mà đến, Sở Thiên lớn tiếng quát:
"Lý Thanh Sơn, ngươi Trúc Cơ thì sao? Có dám tỷ thí với ta một phen, thử ngũ hành đại thủ ấn của ta không?”
Lý Thanh Sơn cảm thán một tiếng, nếu như địch nhân của ta đều "đáng yêu" giống như vị trước mắt này thì tốt rồi, thế nên hắn cười nói:
"Được rồi, địch dâng tới cửa mà không đánh thì ta còn làm Trúc Cơ làm gì?”
Từ sau cuộc họp kia, trong lòng Sở Thiên liền tức nghẹn, sau đó nghe được Lý Thanh Sơn lại tìm được Như Tâm, còn muốn mở động phủ ở Liên Nhạc Sơn, thế nên hắn càng giận tím mặt, thế này chẳng khác nào đạo lữ.
Hắn đã chờ khắc này lâu rồi, phía dưới là một mảnh rừng hoang vắng thưa thớt, nếu như lúc này dùng thứ đó ở đây thì xem như thần không biết quỷ không hay, một cỗ sát tâm đột nhiên nổi lên.
…
Lý Thanh Sơn cảm nhận được cỗ sát ý này, khóe mắt nhướng lên, xem ra hôm nay hắn phải chặt đứt thôi! Sở Thiên ơi Sở Thiên, ta vốn không có thâm cừu đại hận gì với ngươi, nhưng ngươi bày ra điệu bộ thế này thì cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Ngũ Hành chân khí phóng đại quang hoa ngưng kết thành một bàn tay lớn trên đỉnh đầu Sở Thiên, tâm tư của hắn lại trầm xuống từng chút một, lạnh lùng nhìn Lý Thanh Sơn, trong đầu hiện ra đủ loại nhục nhã mà hắn đã làm với mình. Lý Thanh Sơn, hôm nay chính là lúc ngươi phải đền mạng.
Lý Thanh Sơn cùng Tiểu An trao đổi ánh mắt, sư tử đánh thỏ dùng hết sức mình, đợi chút nữa cũng chẳng cần nói mấy lời thừa thãi, liên thủ nhanh chóng gϊếŧ hắn, miễn cho đêm dài lắm mộng. Tiểu An hiểu ý bèn nắm lấy khô cốt niệm châu.
Tà dương chiếu hắt bóng dáng họ lên cánh rừng hoang vắng phía sau, ánh mắt giao nhau, trận tử chiến hết sức căng thẳng.
Lý Thanh Sơn nhướng mày rồi nhìn về phương xa một cái, hắn xoa đầu Tiểu An, tò mò đánh giá Sở Thiên, chẳng lẽ là thiên nhân chuyển thế, hay thực sự có thiên mệnh hộ thể?
"Sở Thiên ngươi đang làm gì vậy?"
Ngụy Ương Sinh phi nhanh như bay tới, từ xa đã lớn tiếng quát.
Sở Thiên nghe được tin Lý Thanh Sơn muốn mở động phủ bèn đến nơi này mai phục, tự cho là thần không biết quỷ không hay. Nhưng hắn là một người vui buồn bực bội đều thể hiện rõ trên mặt, một thân sát khí đằng đằng thỉnh thoảng lại cười lạnh, ai mà chẳng nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, Sở Thiên vừa rời khỏi kinh viện Bách gia đã có đệ tử Nho gia lập tức kín đáo bẩm báo với Ngụy Ương Sinh.
"Gia chủ, sao ngươi lại tới đây?"
Sắc mặt Sở Thiên thay đổi, hắn vội giữ thứ kia lại, không dám ra tay.
“Lý sư đệ, các ngươi muốn làm cái gì?”
Ngụy Ương Sinh không để ý tới Sở Thiên, hành lễ với Lý Thanh Sơn rồi hỏi.
"Sở Thiên muốn khiêu chiến với ta, sư huynh ngươi đừng cản hắn. Ngược lại ta còn muốn xem hắn có thủ đoạn gì."
Lý Thanh Sơn lẩm bẩm, cũng cảm giác được một chút cổ quái, tuy rằng Sở Thiên cuồng vọng, nhưng thực ra cũng không phải ngốc thật, chẳng lẽ không nhìn ra chênh lệch thực lực giữa họ sao? Nếu đã dám đến kɧıêυ ҡɧíɧ, khẳng định là có con át chủ bài lợi hại nào đó.