Chương 797: Đánh Khóc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 797: Đánh Khóc
“Sở Thiên. Điều này có đúng không?”
Ngụy Ương Sinh kinh ngạc hỏi, đừng nói chi đến luyện khí sĩ, bây giờ Lý Thanh Sơn là nhân vật mà đến bản thân còn chẳng nắm chắc có thể thắng được hắn, vậy mà còn đến khiêu chiến? Lão Thọ Tinh ăn thạch tín chê mệnh dài à? Lại còn chọn một nơi hẻo lánh như vậy, sát tâm của Lý Thanh Sơn mà nổi lên thì ngươi còn sống được chắc?
“Gia chủ, ngươi đừng để ý đến ta, đây là chuyện riêng của chúng ta!”
Sở Thiên chán ghét khoát tay áo.
Ngụy Ương Sinh tức giận đến cực hạn, hại ta lo lắng an nguy của ngươi như vậy, vội vàng chạy tới, mà ngươi lại chẳng cảm kích chút nào, ngược lại còn chê ta nhiều chuyện:
"Tốt lắm, Sở Thiên, tu vi của ngươi rất tốt, ta không quản được ngươi. Ta đến đây để xem người làm thế nào để giành chiến thắng, đợi được vỗ tay ăn mừng với ngươi."
Hắn dứt khoát lui sang một bên.
"Sư huynh đừng tức giận."
Lý Thanh Sơn cười cười, hắn biết Ngụy Ương Sinh ở lại đây là vì không muốn để Sở Thiên phải chịu thiệt thòi. Nhưng Sở Thiên của hiện tại cũng chẳng phải nhân vật tai to mặt lớn với hắn, cho dù có giữ lại cho hắn một mạng thì có sao, ngày tháng sau này còn dài lắm.
Sở Thiên nhíu mày, vẻ mặt lo âu, nắm tay buông lỏng. Ở trước mặt Ngụy Ương Sinh, tất nhiên hắn không thể dùng thứ như vậy, cũng không thể gϊếŧ cả Nguỵ Ương Sinh được, chung sống nhiều năm như vậy âu cũng có vài phần tình cảm, hắn còn chưa phát điên đến mức mất hết nhân tính, nhưng nếu không dùng đến món đồ đó thì sao có thể thắng được đây?
Cứ như vậy mà nhận thua thì đúng là quá mất mặt, trong lòng còn thấy có chút may mắn là hiện tại Ngũ Hành chân khí của hắn đại thành, kết thành Ngũ Hành hộ thể, cho dù có phải chống lại Trúc Cơ tu sĩ, cũng có năng lực tự bảo vệ mình, trở về chỉ cần nói rằng Lý Thanh Sơn trúc cơ cũng không làm gì được hắn, thế cũng xem như là hắn thắng.
Lý Thanh Sơn cũng không nói nhảm, hai tay vươn ra, toàn qua thức được tung ra, thiên địa chân linh chuyển động vô hình vô ảnh hội tụ thành vòng xoáy lớn trong nháy mắt, nhanh chóng xoay tròn phóng thích một luồng lực hút cực đại, làm nổi lên cuồng phong gào thét, nền đất trong rừng hoang cùng với một số cây rễ nông đều bị bứt lên, bị cuốn vào trong vòng xoáy vặn nát bấy.
Ngụy Ương Sinh biến sắc, hắn bay lui ra hơn mười trượng, trong lòng suy nghĩ: Đại Hải Vô Lượng Công lợi hại vậy sao? Bách gia kinh viện có được một nhân vật cao cường như vậy, có thể nói là đại hỉ sự, nhưng Sở Thiên lại xui xẻo rồi, nhất thời hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Sở Thiên thầm kinh hãi, hắn cắn chặt răng liều mạng thúc dục Ngũ Hành chân khí, muốn ổn định thân hình. Nhưng giống như một mảnh lá khô trong dòng nước xoáy, thân bất do kỷ bị hút vào lòng xoáy. Bỗng nhiên hắn điên cuồng rống một tiếng, Ngũ Hành đại thủ ấn, mãnh liệt đánh về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cười, vòng xoáy nghịch chuyển, Sở Thiên lại bay ra ngoài, trơ mắt nhìn Lý Thanh Sơn càng ngày càng xa, vòng xoáy lại quay lại, hắn lại bị hút vào. Không biết qua bao nhiêu lần, Sở Thiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa, không hề có lực đánh trả.
Trúc Cơ tu sĩ đấu với Luyện Khí Sĩ vốn đã có lực lượng áp đảo. Sở Thiên nhờ vào Ngũ Hành chân khí đúng là có thể tự bảo vệ mình trước mặt những Trúc Cơ tu sĩ bình thường, nhưng tu vi của Lý Thanh Sơn đã đến bậc nào rồi, há có thể so sánh với Trúc Cơ tu sĩ tầm thường.
Lý Thanh Sơn dứt khoát ngồi xuống đầu mây, dẫn động thiên địa linh khí, muốn Sở Thiên hướng đông thì phải ngả về đông, muốn Sở Thiên hướng tây thì phải ngả về tây, hoàn toàn là đùa giỡn lấy niềm vui.
Ngụy Ương Sinh khẽ thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi, dạy cho Sở Thiên một bài học cũng tốt. Nếu có luyện khí sĩ như vậy nhảy ra khiến hắn không thoải mái thì loại đùa giỡn này vẫn còn nhẹ chán.
Sở Thiên tức giận nói:
"Lý Thanh Sơn, ta thao..."
"Ngươi làm sao?"
Thân hình Lý Thanh Sơn chợt lóe đi tới trước mặt Sở Thiên, một chưởng vỗ xuống. hộ thể chân khí của Sở Thiên từng chút sụp đổ, tứ phân ngũ liệt.
Bịch!
Sở Thiên tựa như quả cầu da, bay vào rừng hoang, oanh một tiếng, rừng cây chấn động, khói bụi nổi lên bốn phía.
Lý Thanh Sơn còn muốn truy kích, Ngụy Ương Sinh vội ngăn cản khuyên nhủ:
"Sư đệ, nể mặt ta đi, bỏ qua đi thôi, hắn cũng bị giáo huấn rồi.”
Sở Thiên bò từ trong hố sâu ra rồi nhảy lên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn:
"Lý Thanh Sơn, ngươi khinh người quá đáng!”
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên nói:
"Không phải ngươi đến khiêu chiến ta sao? Có liên quan gì đến ta đâu. Chẳng lẽ ngươi đặc biệt đến đây để trêu cho ta vui à, thế thì cảm ơn ngươi nhé, hiện tại tâm tình ta tốt hơn nhiều rồi.”
"Sở Thiên, còn không mau tạ tội?"
Ngụy Ương Sinh ôm lấy Sở Thiên, nháy mắt với hắn.
"Ngươi...Ngươi...Ngươi..."
Sở Thiên nhìn Ngụy Ương Sinh, lại nhìn Lý Thanh Sơn, rõ ràng có con át chủ bài lợi hại lại không thể dùng, trong lòng ủy khuất phẫn nộ đến cực điểm, oa một tiếng, hắn lớn tiếng bật khóc.
Thế này lại khiến Lý Thanh Sơn rất ngượng ngùng, chắp tay với Ngụy Ương Sinh:
"Sư huynh, vậy ta đi trước một bước.”