Chương 798: Thanh Tiểu Gia - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 798: Thanh Tiểu Gia
Ngụy Ương Sinh hận rèn sắt không thành thép, tận tình khuyên nhủ:
"Tiểu Thiên, chúng ta đều là người trong Bách gia, các ngươi lại không có hận gϊếŧ cha đoạt thê, ngươi cần gì phải tự rước nhục như thế, cho dù muốn lấy lại sĩ diện, cũng phải Trúc Cơ thì mới có thể!”
"Sư huynh. Nếu không phải có ngươi...Nếu không phải ngươi..."
Sở Thiên nghẹn ngào đấm xuống.
"Nếu không phải ta thì làm sao?"
"Oa!"
...
Thanh Hà phủ, Ưng Lang vệ sở bận rộn vô cùng, Hoa Thừa Tán từ trên trời giáng xuống, bước vào trong đó.
"Hoa thống lĩnh, ngươi tới rồi."
Mọi người nhao nhao chào hỏi.
"Ừm, tới rồi."
Hoa Thừa Tán gật đầu, bước nhanh tới tầng trên, đẩy cửa mà vào.
Vương Phác Thực khoanh tay đứng trước cửa sổ sát đất, cũng không quay đầu lại nói:
"Người khác đâu? Không phải ta bảo ngươi gọi hắn đến phục mệnh sao?”
Hoa Thừa Tán nói:
"Hắn nói muốn mở động phủ, ta bèn để cho hắn đi trước.”
"Ngươi cũng khoan dung với hắn quá đấy, hắn chính là Trúc Cơ, cũng là Ưng Lang Vệ, còn là đệ tử Bách gia, hắn có trách nhiệm của mình, muốn bế quan là bế quan, muốn mở động phủ là mở động phủ thì còn ra thể thống gì? Người khác nghị luận thì phải làm sao?"
Vương Phác Thật quay đầu lại, thanh sắc đều mạnh mẽ. Khuôn mặt không có gì quá khác với ba năm trước, chỉ là thêm vài phần phong sương.
"Nhưng hắn vừa mới gϊếŧ chết một tên yêu tướng."
Vương Phác Thực có hơi ngẩn người:
"Vậy cũng không thể tùy tiện làm bậy như vậy."
Lời nói có phần hoà hoãn, các gia chủ trong Bách gia, cũng không phải ai cũng có thể chém được yêu tướng.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn muốn làm gì thì làm gì cũng không bị quản thúc, nhưng làm ra chuyện này lại khiến cho người ta không thể bắt bẻ, thậm chí không thể không khen một tiếng.
"Vừa rồi Phó Thanh Khâm có tới đây hỏi hành tung hôm qua của ta, hình như đang điều tra cái gì đó?"
Hoa Thừa Tán nghiền ngẫm cuộc nói chuyện vừa rồi với Phó Thanh Khâm, muốn phân tích được gì đó. Nhân vật đứng đầu Tru Yêu Minh ở Thanh Hà phủ này, bất luận là hắn làm gì cũng đều phải có thâm ý.
"Điều tra cái gì?"
Vương Phác Thực nhíu mày.
"Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe hắn nói, hôm qua có một kẻ làm ra chuyện cực kỳ ghê gớm. Còn nói không lâu sau sẽ phải làm một chuyện lớn, muốn chúng ta phối hợp, hơn nữa còn có lợi với chúng ta."
Hoa Thừa Tán khoanh tay trầm tư, một tay nâng cằm, phỏng đoán tâm tư của Phó Thanh Khâm.
Trong Liên Nhạc Sơn, một đám mây trắng tự do tự tại đi dạo giữa các ngọn núi, cũng chính là nơi mà Lý Thanh Sơn cùng Tiểu An cảm thấy thích hợp để mở động phủ, trong chốc lát họ đã du ngoạn khắp mấy chục ngọn núi lớn nhỏ.
Cuối cùng, Lý Thanh Sơn đã chọn được một ngọn núi, mặc dù không cực kỳ hiểm trở nguy nga, nhưng cũng có vài phần khí tượng linh tú:
"Chúng ta bắt đầu công việc đi!”
"Ừm."
Tiểu An gật đầu.
Hai người lại vòng quanh núi một vòng tìm một cái động quật tự nhiên, tay phải Lý Thanh Sơn ngưng tụ sóng nước thành một mũi khoan thật lớn, sơn nham như phấn rơi xuống đất, mở rộng động quật, xem như đại môn của động phủ.
Lý Thanh Sơn tiếp tục xâm nhập vào sâu, không lâu sau đã đυ.c ra một cái động lớn trong lòng núi, xem như đã tạo ra được một động phủ đơn giản nhất.
Cuối cùng, hắn lấy ra trận bàn trận kỳ, bày ra Bát Môn Kim Toả trận, chỉ thấy bát tự bát môn "Hưu Sinh Thương Đỗ Cảnh Tử kinh hãi" lần lượt chớp động khắp bốn phương tám hướng của ngọn núi, một cái bát quái đồ chuyển động trên đỉnh núi, bỗng nhiên dừng lại, bao phủ xuống, sau đó đồng thời biến mất, giống như dung nhập vào trong ngọn núi, linh khí sơn mạch liền bị khóa chặt.
Lý Thanh Sơn hài lòng gật gật đầu, từ giờ khắc này trở đi, trừ phi nhận được sự cho phép của hắn, nếu không bất kể là ai, cũng đừng hòng đi vào trong núi này một cách dễ dàng. Mà tu hành ở trong này cũng không cần lo lắng bị bại lộ yêu khí, bị người điều tra.
Đi tới trước cửa động phủ, Lý Thanh Sơn phất tay san phẳng nham thạch phía trên, nói với Tiểu An:
"Chữ ta không được đẹp, ngươi đến đây!”
Tiểu An cắn cắn môi, cốt kiếm xuyên chưởng mà ra, nghiêng qua lượn lại, rồng bay phượng múa, thạch phấn rải rác, lõm ra ba chữ lớn, "Thanh Tiểu gia", nhà của Thanh Sơn cùng Tiểu An.
"Thanh tiểu gia động phủ, tên thật kỳ quái, nhưng mà cũng không sao, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nhà của chúng ta."
Lý Thanh Sơn ngước lên, hăng hái. Tiểu An khẽ mỉm cười.
Lúc này trăng sáng vươn lên, ánh trăng ngả đầy thu sơn, chiếu lên hai bóng dánh một lớn một nhỏ này, ngưng tụ thời gian.
…
Động phủ mà Lý Thanh Sơn mở ra, đã không nhã trí, cũng không tráng lệ, được mỗi cái là to lớn.
Trong lòng núi rộng lớn lại trống rỗng, Lý Thanh Sơn lấy yêu đan của quái niêm ra, viên yêu đan này cũng thuộc thủy tính, sức mạnh ẩn chứa trong đó là bổ phẩm tốt nhất đối với hắn, mở mồm nuốt luôn yêu đan vào trong bụng.
Một cỗ năng lượng to lớn phóng thích ra trong cơ thể hắn, tuy không phải là tự bạo, nhưng uy lực của nó cũng đủ để tu sĩ bình thường phải mất mạng. Lý Thanh Sơn vận Linh Quy Trấn Hải quyết lên, mơ hồ có chút áp chế không nổi, thân hình lập tức biến hóa, nhanh chóng biến cao biến lớn, biến thành hình thái nguyên thủy của yêu ma.
Yêu khí khổng lồ trực tiếp xuyên qua chóp núi, xung thiên vọt lên, Bát Môn Kim Tỏa trận lập tức phát huy tác dụng, khóa chắc luồng khí tức này lại, nếu là ở trong Bách Gia kinh viện, chắc chắn không khỏi lộ ra dấu vết, tại đây thì không cần phải lo lắng điều này.