Chương 799: Bói Toán - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 799: Bói Toán
Yêu đan linh quy phát sáng rực rỡ, xoay tít, toàn lực trấn áp xuống, từng chút từng chút hấp nạp yêu đan, thân hình của Lý Thanh Sơn cũng mới từ từ khôi phục lại bình thường.
Tiểu An thấy Lý Thanh Sơn không còn gì đáng ngại, mới khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, triệu hoán những thi binh kia ra, thúc động huyết viêm đốt thi và thương viêm luyện cốt, qua một lúc bên phóng bên thu, đã luyện hóa xong một cỗ xác.
Mười hôm sau, một viên niệm châu đầu lâu đã luyện chế xong. Mười bốn con ma đầu lâu nho nhỏ đang nhảy nhót chung quanh giống như đang nghênh đón đồng bạn mới.
Việc tu hành của Lý Thanh Sơn cũng đến thời khắc mấu chốt, bế quan ba năm, Linh Quy Trấn Hải quyết của hắn cũng vẫn luôn tu hành, chưa từng gián đoạn. Vốn nghĩ rằng có được viên yêu đan thủy hệ này, là có thể nhẹ nhàng đột phá Linh Quy tầng thứ tư, lúc này mới phát hiện ra không dễ dàng như vậy. Dù cho có tiêu hóa toàn bộ viên yêu đan này thì vẫn còn thiếu một chút.
Đây chính là tinh hoa mà một yêu tướng ngưng luyện cả trăm ngàn năm nha! Việc tu hành càng nâng cao thì nhu cầu của yêu đan Linh Quy đối với tài liệu cũng trở nên ngày càng kinh người, nếu chỉ dựa vào ngồi thiền hấp nạp thiên địa linh khí, không biết phải mất bao nhiêu năm thời gian mới đủ.
Lý Thanh Sơn đột nhiên nghĩ ra, lúc gϊếŧ chết quái niêm kia còn có được một ít yêu đan chất lượng khá thấp, cơ bản đều thuộc thủy tính, liền lấy ra nuốt sạch, thêm vào chỗ còn thiếu kia.
Trong Tàng Kiếm cung, Thiên Cơ trưởng lão râu tóc bạc phơ, khoanh chân ngồi trước Cửu Châu đồ. Thiên Cơ kiếm đặt ngang trên đầu gối, Thái Cực Bát Quái bàn ở đầu mũi kiếm xoay chuyển không ngừng.
Lúc Phó Thanh Khâm đang điều tra, Thiên Cơ trưởng lão cũng chưa từng ngừng truy tung, nhẫn Tu Di tương đương với một tiểu thế giới, trừ người sở hữu nó thì ai cũng khó mà tra xét được tình huống trong đó, càng đừng nói cảm nhận được khí tức của Phi Long kiếm.
Thiên Cơ trưởng lão suy nghĩ một lát rồi lại khóa mục tiêu vào nhẫn Tu Di của Phi Long trưởng lão, người của thế giới này khó mà tra được chuyện của thế giới khác, nhưng "Cửa" lại sẽ luôn để lại trên thế giới này cho đến tận lúc nó hủy diệt. Tuy nó sẽ không phát bất kỳ khí tức nào, nhưng trong bóng tối lại có thể nắm được một đạo quỹ tích.
Mấy năm trước Thiên Cơ trưởng lão đã thử qua một lần giống như vậy, kết quả bị phản phệ mà thân thụ trọng thương. Làm hắn bị thương không phải bản thể của Thanh Ngưu, mà là một đạo thần niệm của Thanh Ngưu ở trong nhẫn Tu Di, nếu như không phải do đạo thần niệm này, Tàng Kiếm cung sớm đã dựa vào thiên cơ thuật số mà tìm ra Lý Thanh Sơn để thiên đao vạn quả.
Lý Thanh Sơn cho rằng Thanh Ngưu sớm đã rời đi, lại không biết rằng mấy năm nay, sức mạnh của Thanh Ngưu vẫn đang bảo vệ hắn. Mà vào lúc này, theo sự biến mất của thần niệm, Lý Thanh Sơn giống như một đứa con nít mất đi tầng bảo hộ cuối cùng, không những phải tự mình sinh tồn trên thế giới này, còn phải đối mặt với những cường địch mà hắn hiện tại khó mà đối phó được.
"Lên!"
Hai tay của Thiên Cơ trưởng lão biến ảo như hoa sen, động tác thi triển khéo léo đáng kinh ngạc, Thiên Cơ kiếm ngâm dài một tiếng, bay vọt lên, mũi kiếm hướng xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
"Nhân kiếm hợp nhất!"
Thiên Cơ kiếm rơi xuống, đâm vào thiên linh của Thiên Cơ trưởng lão rồi tan biến đi. Tròng mắt đen nhánh của Thiên Cơ trưởng lão biến ảo thành Âm Dương Thái Cực đồ, xoay chuyển không ngừng, ngước nhìn Cửu Châu đồ.
Trong chớp mắt, ánh mắt của hắn như xuyên qua sông núi trùng trùng, cúi nhìn trọn cả Thanh Hà phủ. Hắn phải ở trong ba ngàn dặm non sông này tìm ra cái nhẫn Tu Di nho nhỏ kia.
Không cần phải điều tra, không cần phải phân tích, không cần phải hỏi dò, không cần phải tìm tòi, trực tiếp truy hỏi bản thân vận mệnh, khẩn cầu thượng thiên đưa ra một đáp án.
Không biết quanh quẩn trong dòng sông vận mệnh bao lâu, khóe miệng của Thiên Cơ trưởng lão đột nhiên tràn ra một tia vui sướиɠ, cuối cùng đã tìm được hắn rồi!
Giống như là một tia nắng trong bóng đêm. Tiếp theo, hắn chỉ cần đi theo tia nắng này mà tìm đến cội nguồn là được.
Điều này cũng khiến Thiên Cơ trưởng lão triệt để yên tâm, lần bói toán trước, tai họa diệt đỉnh xuất hiện cùng với tia nắng này, trong lúc hoảng hốt, hình như đó là một bóng lưng, không hề tán phát bất kỳ địch ý nào hay là cố ý công kích hắn, nhưng mà đây mới là điều đáng sợ nhất, bởi vì chỉ bản thân sự tồn tại đó đã khiến sự tính toán của hắn triệt để sụp đổ.
Nếu không nhờ nhân kiếm hợp nhất, để Thiên Cơ kiếm chống chịu đại bộ phận thương hại, thức hải của hắn suýt nữa đã nhận phải đòn tấn công hủy diệt. Loại cảm giác đó giống như là một con bọ không cẩn thận bay vào miệng núi lửa, núi lửa chỉ lo phun trào, hoàn toàn chưa từng để ý đến sự tồn tại của con bọ, nhưng dù chỉ phát ra một chút khói bụi đã đủ để đưa con bọ vào chỗ chết.
Thiên Cơ trưởng lão truy tìm theo tia nắng kia, đột nhiên cảm thấy có sự can thiệp, hắn cả kinh, rồi lại yên tâm. Hình như đối phương cũng thông hiểu thiên cơ thuật số, chẳng qua thông qua sự tiếp xúc vừa rồi, sức mạnh của đối phương vẫn yếu hơn hắn.