Chương 802: Có Việc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 802: Có Việc
Lấy "Vương tọa" của Lý Thanh Sơn làm trung tâm, những địa đạo như mạng nhện dưới sự nỗ lực của những công tượng Dạ Du nhân đã trở nên trơn phẳng mà bóng loáng, giống như là những dãy hành lang dài dưới lòng đất.
Đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt qua vách tường trơn nhẵn, Dạ Lưu Tô đang đi trong đó, cảm thấy tự hào vô cùng, đây chính là thành quả ba năm nỗ lực của nàng.
Dạ Lưu Ba đi bên cạnh nàng, trong tay cầm chơi một bộ trận kỳ:
"Tỷ tỷ, không ngờ đến loại trận pháp này mà nhân loại cũng chịu bán cho chúng ta, hình như còn là thành viên của Tru Yêu minh gì đó, đó không phải là đại địch của lòng đất chúng ta ư?"
"Chúng ta cũng không phải yêu, vì sao lại không thể, những khoáng thạch hắc kim kia dùng để luyện khí thì vô cùng hữu dụng, Tru Yêu minh cũng không có năng lực để xây dựng mỏ khai thác dưới lòng đất, đương nhiên phải dựa vào chúng ta."
Nói rồi hai người tới một động quật, trong này mới xây dựng một thôn làng Dạ Du nhân, mỗi một Dạ Du nhân nhìn thấy Dạ Lưu Tô đều cúi người hành lễ. Đây không chỉ là sự sợ hãi trước sức mạnh, mà còn là sự kính trọng đối với bản thân Dạ Lưu Tô.
Mà ở ngoài phạm vi lãnh địa của Lý Thanh Sơn, nội đấu giữa Dạ Du nhân chưa hề dừng lại mà còn càng thêm kịch liệt, họ rời khỏi lòng đất tiến lên mặt đất, tuân theo chỉ ý của Chu hậu đại nhân mà tiến hành ám sát tu sĩ nhân loại, đồng thời cũng trở thành con mồi của nhau.
Mà dưới sự thống trị của Dạ Lưu Tô, nơi này quán triệt ý chí của Lý Thanh Sơn, đình chỉ tất cả nội đấu, trở thành một vùng đất an lạc độc nhất vô nhị.
Rất nhiều Dạ Du nhân chán ngán tranh đấu, hoặc không có khả năng tranh đấu đều dồn dập hội tụ về đây, bằng lòng trở thành nô bộc của Bắc Nguyệt đại nhân, đồng nghĩa với việc thoát khỏi sự khống chế của các thị tộc khác. Lúc Lý Thanh Sơn bế quan, số lượng nô bộc của hắn đã tăng đến năm con số.
Dạ Lưu Tô mỉm cười, nàng đã chứng minh được Dạ Du nhân không nhất thiết phải tự tàn sát lẫn nhau mới có thể sống sót, các nàng vẫn có thể sống hòa bình hạnh phúc.
"Lưu Ba, bày trận đi!"
Dạ Lưu Ba bày trận pháp xuống, vầng sáng nửa tròn bao trùm động quật.
Dạ Lưu Tô hài lòng gật đầu, như thế này thì dù có bị tu sĩ nhân loại ngu ngốc nào đó tấn công thì cũng có thời gian để chi viện.
"Rốt cuộc là lúc nào chủ nhân mới xuất quan nhỉ!"
Dạ Lưu Ba đá bay một viên đá bên cạnh chân.
"Đừng gấp, kiểu gì hắn cũng tỉnh lại thôi."
Ánh mắt của Dạ Lưu Tô lấp lánh, đợi đến lúc hắn tỉnh lại, muốn tự nói với hắn một câu cảm ơn, còn phải nói với hắn rằng:
"Ngươi nói không sai, ta rất đặc biệt."
Hòn đá bay vào trong bóng tối lại không hề truyền đến tiếng va chạm nào.
Dạ Lưu Tô biến sắc nói:
"Lưu Ba cẩn thận!"
Hòn đá bay ngược về với tốc độ gấp mười lần, lại nát bấy khi đυ.ng vào màn ánh sáng do pháp trận tạo ra.
Cường Thạch đi ra từ trong bóng tối, gầm lên:
"Bắc Nguyệt đâu!"
…
Thân thể cường tráng cơ bắp của Cường Thạch không lúc nào không tản ra khí thế mạnh mẽ bá đạo, ba năm ác chiến, làm bản tính của hắn hoàn toàn được phóng thích, sức mạnh cũng tăng mạnh theo. Đôi mắt sáng rực tinh quang tràn đầy sát ý và chiến ý, cái mồm đang cười toét lộ ra hàm răng trắng ởn, như muốn chọn người để ăn thịt.
"Tất cả mọi người lùi về phía sau!"
Dạ Lưu Tô dang hai tay ra bảo vệ, lớn tiếng ra lệnh. Nhưng đã quá trễ rồi, pháp trận lại ngăn trở không nổi cỗ sức mạnh kỳ diệu của sát sinh thạch kia, nửa số Dạ Du nhân trong thôn làng bỗng đỏ rực cả mắt, nhào vào đồng bạn.
Dạ Lưu Ba vẫy tay triệu hoán, minh hoàng cẩm tú mà Lý Thanh Sơn ban cho bọc các Dạ Du nhân lại, cách xa khỏi Cường Thạch.
"Cường Thạch đại nhân, xin hãy thu sức mạnh lại, đây là lãnh địa của Bắc Nguyệt đại nhân."
Dạ Lưu Tô chắp tay, Cường còn làm nàng đau đầu hơn bất kỳ tu sĩ nhân loại nào.
"Ngươi không mọc lỗ tai à? Ta tới chính là để tìm hắn đây!"
Cường Thạch nghênh ngang đi lên, bị màn ánh sáng của pháp trận ngăn lại.
"Bắc Nguyệt đại nhân đang bế quan, e rằng không thể gặp ngài được."
"Hắn dám không nghe mệnh lệnh của Chu hậu đại nhân à?"
Một người đàn ông thân khoác áo choàng, sắc mặt hồng nhuận mặt mày thanh tú bước ra từ phía sau Cường Thạch, nhìn có vẻ chậm chạp nhởn nhơ, nhưng chỉ là một nháy mắt đã gần ngay trước mắt, lúc mở miệng lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
"Huyết Ảnh đại nhân."
Trong lòng Dạ Lưu Tô cảm thấy không ổn rồi, miễn cưỡng nói:
"Nếu muốn truyền mệnh lệnh của Chu hậu đại nhân, nào cần hai vị đại nhân cùng nhau tới chứ?"
"Dạ Lưu Tô, hành động từ trước tới nay của ngươi làm Chu hậu đại nhân rất bất mãn, không những tiêu cực tránh chiến, còn dám giao dịch với nhân loại, nếu không phải vì thấy tên Bắc Nguyệt kia có mấy phần công lao, sớm đã tiêu diệt hết các ngươi rồi."
Yêu khí trên người Huyết Ảnh tràn đầy động quật, chỉ mình uy áp của yêu khí đã khiến pháp trận bị chấn động. Ba năm nay, hắn cắn nuốt không biết bao nhiêu máu tươi, sức mạnh cũng đã tăng lên một cảnh giới khác.
"Chúng ta không hề tiêu cực tránh chiến. Mà là đang tích lũy lực lượng."
Dạ Lưu Tô bất lực biện minh.