Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 804 - Chương 804: Kinh Hãi

Chương 804: Kinh Hãi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 804: Kinh Hãi


Huyết Ảnh cười dữ tơn, răng nanh nhe ra, tay phải nắm giả bắt thật, dùng sức lôi kéo, hắn không tin bản thân tu hành ba năm mà đến cái phân thân của Bắc Nguyệt cũng không đối phó được.

Vô số những vòng sáng sáu cạnh màu lam nhạt nổi lên từ trong cơ thể Lý Thanh Sơn, xoay chuyển rối mắt, lộn xộn phản chiếu khuôn mặt của những người khác, cuối cùng yên tĩnh lại, kết thành một vòng sáng phẳng mỏng, hoàn toàn cách ly dị năng khống chế máu của Huyết Ảnh.

Đây là thần thông thiên phú mà hắn nắm chắc được sớm nhất, Linh Quy huyền giáp, nhưng sau khi Lý Thanh Sơn đột phá Linh Quy tầng thứ tư, đặc biệt là sau khi từ trong thức hải có được công pháp đầy đủ, hắn cũng đạt đến một cảnh giới mới đối với Linh Quy này.

Sự kỳ diệu của Linh Quy, mười thì có đến tám chín phần là ở mai rùa, thân giấu trong giáp, liền tự tạo thành một phương thế giới. Bất kể bãi bể nương dâu, thế sự thay đổi, cũng không hành động. Bất kể là thiên cơ ảo diệu hay là pháp thuật ưu việt, thế gian vạn pháp có thứ gì có thể vượt qua giáp của Linh Quy mà ảnh hưởng đến bản thân nó đây?

Vào khoảnh khắc Linh Quy giương mắt, sự ngăn cản của Lý Thanh Sơn đã vượt qua sự khống chế của Huyết Ảnh, thậm chí cũng chẳng liên quan mấy đến việc yêu khí ít hay nhiều.

Huyết Ảnh kinh ngạc, năng lực của bản thân mà lại vô dụng.

"Giả thần giả quỷ, nhận một quyền của ta!"

Cường Thạch đã khôi phục chiến ý sát tính, đấm ra một quyền! Hắn không hề nghi ngờ cái vòng sáng yếu ớt này nhất định sẽ nát vụn dưới nắm đấm của hắn. Trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mẹo vặt đều không là gì, trong cuộc chiến đọ sức thuần túy này thì chẳng có sự trùng hợp nào cả đâu.

Vòng sáng lam nhạt do Linh Quy huyền giáp tạo ra trơn phẳng như gương, Cường Thạch rõ ràng nhìn thấy chính mình chính diện nhào tới nhưng không hề để tâm, chẳng qua là phản chiếu trong gương mà thôi. Nháy mắt, một quyền đập vào trên Linh Quy huyền giáp, cùng lúc va chạm với nắm đấm trong gương.

Cường Thạch ngạc nhiên ra mặt, vì hắn rõ ràng cảm nhận được một cỗ sức mạnh thực sự truyền tới từ chính hắn ở trong gương, vừa hay ngăn lại nắm đấm của hắn. Tuy yếu hơn một chút so với sức mạnh của hắn, nhưng đã hóa giải phần lớn sức mạnh của một quyền này.

Cường Thạch và Huyết Ảnh kinh dị nhìn nhau, sức mạnh và năng lực mà họ tự tin nhất lại hoàn toàn vô dụng trước mặt Bắc Nguyệt. Quan trọng nhất là, trước mặt còn không phải là bản thể của Bắc Nguyệt mà chỉ là một phân thân thôi.

Ba năm nay, rốt cục hắn đã tu thành cái gì?

"Đến phân thân của ta cũng chẳng làm gì được, lại dám vọng ngôn muốn bản thế của ta tới. Được thôi, các ngươi chờ đấy, ta sẽ làm cho các ngươi phải trả giá cho những chuyện ban nãy."

Thấy Huyết Ảnh và Cường Thạch lại muốn ra tay, Lý Thanh Sơn vung tay rút Linh Quy huyền giáp đi, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống.

Thật ra một chiêu vừa nãy, lúc hắn bế quan ba năm đã có một ý tưởng đại khái. Chẳng qua cho đến tận gần đây mới có thể thi triển ra, hai thần thông của Linh Quy vốn có liên quan đến nhau.

Đặc biệt là "Kính hoa thủy nguyệt", có rất nhiều chỗ đáng để nghiền ngẫm, chứ tuyệt đối không chỉ đơn giản là một thuật phân thân. Chẳng qua chiêu này cần phải hao phí tâm lực rất lớn, hiện tại vẫn không thể tùy ý thi triển. Cho nên sau khi lập uy mới không cho họ có cơ hội tiếp tục ra tay.

Huyết Ảnh bồn chồn sợ hãi trong lòng, đột nhiên không còn quá tự tin với tu vi trong ba năm của mình nữa. Cũng không dám không để ý đến lời nói của Lý Thanh Sơn. Gϊếŧ thị vệ Dạ Du nhân kia, cũng không phải hối hận mà chỉ là ẩn ẩn có chút bất an.

"Được, ta đang muốn xem bản thể của ngươi lợi hại như thế nào đây!"
Cường Thạch thì càng thêm kích động, cảm thấy không thể hao phí sức lực lên cái phân thân này, liền khoanh chân ngồi đối diện Lý Thanh Sơn, nhìn hắn chằm chằm như hổ đói.

Thấy chỉ là phân thân của Lý Thanh Sơn ra tay mà đã trấn áp được hai đại yêu quái, các công chúa Dạ Du nhân đều sáng cả mắt, đây chính là người mà các nàng trung thành, tuy sự trung thành này không phải thật lòng mà chỉ là vì lo lắng cho lợi ích của thị tộc mình, nhưng mà lúc này, cũng không thể không khuất phục trước sức mạnh mà hắn thi triển.

"Chủ nhân!"

Dạ Du nhân ầm lên hoan hô, bay nhào lên, nhào vào trong lòng Lý Thanh Sơn, mạnh mẽ hôn tới tấp.

Dạ Lưu Tô thở phào nhẹ nhõm, ngoài vui vẻ còn có chút yên tâm. Từ trong lời nói vừa rồi của Huyết Ảnh, nàng đã hiểu ra, tất cả những gì bản thân tốn ba năm tâm huyết để tạo ra đã đến cánh cửa sinh tử tồn vong. Chỉ cần La Ti Chu hậu ra lệnh, tất cả đều sẽ tan thành tro bụi.
Tuy sẽ không trốn tránh trách nhiệm của bản thân, nhưng đây đã là chuyện mà ta không thể đảm đương được nữa.

Chủ nhân, nhanh trở về đi!



Trong hành lang sâu thẳm, mấy thị vệ Dạ Du nhân đang đi đi lại lại tuần tra, chỉ với thân phận của họ thì không có tư cách tham dự vào biến loạn đang xảy ra ở giữa động quật, đột nhiên một bóng người lướt qua với cuồng phong lốc xoáy.

Cường Thạch và Huyết Ảnh ngẩng đầu lên, một cỗ yêu khí to lớn đang bay nhanh đến gần, đều hơi hơi biến sắc, chẳng qua chỉ có ba năm, yêu khí của hắn lại tăng lên nhiều như vậy.

Dạ Lưu Tô cũng đã nhận ra.

"Tới rồi."

Bình Luận (0)
Comment