Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 807 - Chương 807: Chân Tướng

Chương 807: Chân Tướng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 807: Chân Tướng


Trong cảm tri của hắn, khí tức của sinh linh càng lúc càng ít, gần như bằng không, biến thành một mảnh thế giới tịch mịch thực sự.

Lý Thanh Sơn dừng chân lại, hít thở vội mấy hơi, cảm thấy như say độ cao trên cao nguyên, không thể không mở Linh Quy huyền giáp lên mà đi tiếp. Nơi đây dù là đối với kẻ tu hành thì cũng là cấm khu.

Nhưng hắn lại cười, vì hắn cảm nhận sâu sắc được rằng sự can thiệp của từ tính trong lòng đất đang dần mạnh lên, dù là một pháp thuật đơn giản nhất cũng không thi triển được, chỉ có thần thông thiên phú của yêu ma mới miễn cưỡng có thể phát huy tác dụng, nhưng cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng.

Lý Thanh Sơn lấy nhẫn Tu Di ra, cắn răng tiếp tục đi tới, phải càng đi sâu thêm một chút, đảm bảo không xảy ra sai sót gì.

Thương Mang sơn mạch, trong Hắc Thử sơn, một con chuột to chạy về sơn động bẩm báo:

"Đại vương, đại vương, bên ngoài có nhân loại."

Đại vương chuột vê vê râu chuột:

"Ồ, đưa bản đại vương đi xem xem!"

Phó Thanh Khương thu khí tức lại, chậm rãi bước lên núi, sóc phong cuốn bông tuyết làm thanh sam tung lên. Tuyết rơi dày khiến ngọn núi hóa thành một thế giới mênh mông được bao phủ bằng bạc trắng, hắn thở hắt ra một luồng khói trắng, khóe môi khẽ nhếch lên, cởi bỏ trạng thái suy sụp chán nản thường thấy, thay vào đó là dáng vẻ bình tĩnh.

Nếu có thể vứt bỏ hết thảy, có được một người tri kỷ, nắm tay cùng du ngoạn trong ngọn núi này, chẳng phải là tốt hơn mọi tranh giành trong hồng trần thế tục này hay sao, mọi thứ đều sẽ trở lại như cũ, nguyên bản biến thành không.

Hắn chợt cảm thấy có một luồng yêu khí đang đến gần, một con chuột từ trong ổ tuyết chui ra, nhìn thấy Phó Thanh Khâm, cũng không lập tức công kích, mà lại cất cao giọng nói:

"Thử đại vương giá lâm! Ôi, ôi!”

Ngay sau đó, mười sáu con thử yêu đứng thẳng, khiêng một cái kiệu lớn như ngai vàng phá tuyết mà ra, từ trên người truyền báo thử kia nghiền qua. Một gã mập mạp đầu đội kim quan, lấm la lấm lét ngồi trên ngai vàng, lập tức chỉ vào Phó Thanh Khâm, quát hỏi:

"Nhân loại kia, ngươi là ai? Ngươi đến từ đâu? Định đi đâu? Thành thật trả lời cho ta.”

Dù Phó Thanh Khâm đã trải hết sự đời cũng bị cảnh tượng này dọa cho sửng sốt, hắn bật cười nói:

"Tại hạ là Phó Thanh Khâm, đến đây vì có chuyện muốn hỏi Đại vương.”

"Mong Đại vương ăn nói thành thật, vậy ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Lúc câu thứ hai được nói ra đã là một lát sau. Trong Thanh Khư huyễn cảnh, vương miện rơi xuống đất, Thử đại vương quỳ gối dưới bậc thang, ai oán xin tha:

"Xin thượng tiên tha mạng, ta nhất định không biết sẽ câm, biết sẽ khai hết.”

Phó Thanh Khâm chắp tay đứng trên bậc thềm, hắn miết miết Giải Trĩ giác trong bàn tay:

"Mấy năm trước, có con miêu yêu nào đi qua lãnh địa của ngươi không?”

Ánh mắt của Thử đại vương đảo quanh:

"Hình...hình như có, nhưng hình như cũng không có.”

Giải Trĩ giác cũng không thể phân biệt thật giả với câu nói lập lờ nước đôi như vậy. Phó Thanh Khương bèn cầm Thanh Khương kiếm lên. Thử đại vương ăn mấy trận giáo huấn, bèn khai chuyện khi đó ra, không dám giấu diếm chút nào nữa.

Phó Thanh Khâm truy hỏi:

"Yêu quái kia quả thật là hai sừng trên đầu, xích phát xích mâu, móng trâu đuôi hổ?”

"Vâng vâng vâng."

Phó Thanh Khâm nhìn thoáng qua Giải Trĩ giác an ổn bất động. Thản nhiên thở dài:

"Thì ra là như thế, Bắc Nguyệt, thì ra ngươi vẫn luôn là người trong cuộc.”
"Đại vương…Đại vương!”

Không biết qua bao lâu, trong tiếng kêu gọi của lũ chuột khiêng kiệu, Thử đại vương chậm rãi ngẩng đầu lên. Phát giác bốn phía lại là khung cảnh trắng xoá toàn băng với tuyết, mà Phó Thanh Khâm đã biến mất. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi trên nền đất, liếc mắt nhìn thấy vương miện của mình thì vội vàng nhào tới, lau sạch sẽ.

Một đạo thanh mang từ trên trời giáng xuống, xẹt qua trước mắt Thử đại vương, lại nhìn vương miện trong tay đã chia làm hai nửa, hắn kinh hô một tiếng, chạy vào trong động. Mười sáu con chuột khiêng kiệu theo sát phía sau, kiệu cũng vứt ở nơi đó, không quan tâm đến nữa.

Một lát sau, con chuột báo tin đâm kiệu lên và chạy trốn vào hang.

...

Khuôn mặt của Lý Thanh Sơn bị dung nham hun cho bừng đỏ. Hắn đang đứng trên một hồ dung nham. Bốn phương tám hướng đều là một khung cảnh đỏ rực. Ở chỗ này đã không còn tồn tại nham thạch kiên cố, chúng đều giống như từng viên than đỏ tản ra hồng quang chói mắt, có hơi hòa tan chảy vào trong hồ dung nham.
Chỉ sợ nếu còn đi xuống nữa thì sẽ chết mất, Lý Thanh Sơn lau đi mồ hôi tràn ra trên trán. Ở chỗ này, đừng nói là linh khí tầm thường, đến cả bách bảo nang có tính chất khác với linh khí tầm thường cũng không thể dùng được, cũng chỉ nhẫn Tu Di này mới không bị ảnh hưởng.

Lý Thanh Sơn mỉm cười, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như người Hobbit có ma giới đi tới núi lửa Tận Thế trong điện ảnh. Trong lúc thảng thốt, dường như điện ảnh cũng đã biến thành một từ ngữ cực kỳ xa lạ, kiếp trước càng lúc càng rời xa hắn, thế nhưng hiện giờ những gì xảy ra trên người hắn chẳng chẳng càng hoành tráng hơn trong phim hay sao.

Lý Thanh Sơn chậm rãi đeo chiếc nhẫn Tu Di vào ngón tay, đang định mở nó ra, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại, hắn bèn cất kỹ chiếc nhẫn Tu Di, nghiêng lỗ tai, lắng nghe tiếng động.
Bình Luận (0)
Comment