Chương 806: Đến Lúc Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 806: Đến Lúc Rồi
"Vừa mới được biết, chẳng qua là giao dịch mấy lần thôi, đã tính là thông địch ư?"
Lý Thanh Sơn hiểu rõ tính tình tàn nhẫn nghi kỵ của La Ti Chu hậu, cực kỳ căm ghét cái gọi là hòa bình này, công lao trong quá khứ trong mắt nàng căn bản không là gì cả, một khi làm nàng phản cảm, nàng tuyệt sẽ không mềm lòng.
"Nếu như ngươi đã kết thúc bế quan, ta liền rất mong chờ vào biểu hiện sắp tới của ngươi đấy."
La Ti Chu hậu dùng ánh mắt ngoan độc uy hϊếp nhìn Lý Thanh Sơn, nói xong quay người đi vào trong điện, vạt váy dài dài uốn lượn kéo sau người,
"Sự nhẫn nại của ta là có hạn, đừng làm ta thất vọng."
"Vâng, ta hiểu mà, ta hiểu mà."
Lý Thanh Sơn cúi đầu xuống, nhỏ tiếng nói.
"Hiểu thì tốt."
Trong mắt Huyết Ảnh và Cường Thạch, đây đương nhiên là biểu hiện yếu thế dưới uy áp của Chu hậu, trải qua một phen giao thủ vừa rồi, họ cũng phát hiện, Lý Thanh Sơn không hề mạnh tới mức vô lý, yêu khí cũng vẫn kém hơn họ. Nếu như thật sự động thủ thì thắng thua cũng khó nói. Nói bắt họ trả giá lớn chẳng qua cũng chỉ là nói vậy mà thôi.
Lại không chú ý đến, trong mái tóc đỏ rực buông xõa của Lý Thanh Sơn, đôi mắt trong vắt của hắn đang lóe lên ánh sáng. Không có bao nhiêu sát ý lăng lệ, bình tĩnh mà tự tin, con đường mà hắn đi vốn không cần đồng hành với ai cả, chỉ cần thuận theo tâm ý của bản thân, muốn làm gì thì làm là được.
Cũng vào lúc đó, phân thân kính tượng của Lý Thanh Sơn nói:
"Lưu Ba, triệu tập tất cả chủ mẫu đến gặp mặt."
"Vâng, chủ nhân."
"Những người khác lui xuống đi, Lưu Tô, ngươi ở lại."
Lý Thanh Sơn vỗ vỗ đầu của Mã Lục,
"Tiểu gia hỏa ngươi không bị thương sao?"
Mã Lục lắc đầu vẫy đuôi biểu thị không có gì đáng ngại, Lý Thanh Sơn khẽ cười,
"Vậy tốt."
Trong lòng thầm nói: yên tâm, rất nhanh thôi ta sẽ giúp ngươi khôi phục sức mạnh, chỉ cần tìm được một viên yêu đan thích hợp với ngươi.
Dạ Lưu Tô nói:
"Không biết chủ nhân có gì phân phó?"
"Chỉ có chúng ta thì không cần khách khí như vậy đâu, đến đây ngồi đi."
Lý Thanh Sơn vỗ vỗ vào ghế đá bên cạnh, Dạ Lưu Tô chần chừ một chút rồi nhè nhẹ ngồi xuống, xin lỗi nói:
"Phải chăng ta đã hại ngươi bị Chu hậu trách cứ rồi?"
"Sao ngươi biết vậy? Kệ đi, nguyên nhân cũng không phải do ngươi, ngươi đã làm rất tốt rồi."
Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm về phía trước, sự xung đột về lý tưởng tuyệt đối không chỉ là về Dạ Du nhân. Tuy hắn không sợ khiêu chiến, thậm chí ưa thích tranh đấu, nhưng lại không muốn mất đi mục tiêu trong chém gϊếŧ vô tận như hổ ma.
"Cảm ơn."
Dạ Lưu Tô mềm lòng, yên lặng ngắm nhìn gương mặt đẹp không tỳ vết, đang vô cùng động lòng người như cái cách mà Lưu Ba vẫn nói kia!
"Lưu Tô, Chu hậu đã hạ lệnh, những ngày tháng yên bình sắp kết thúc, chúng ta bắt buộc phải tham chiến rồi."
Tuy Dạ Lưu Tô sớm đã liệu đến kết quả này, vẫn không nhịn được mà khẽ than thở, một khi mất đi địa vị trung lập, giao dịch sẽ không thể tiếp tục nữa, hơn nữa không biết có bao nhiêu Dạ Du nhân sẽ hi sinh trong đó.
Lý Thanh Sơn đổi chủ đề:
"Đúng rồi, ngươi quảng bá lý tưởng của mình thế nào rồi?"
"Có không ít người tán đồng cách nhìn của ta, nhưng đều là Dạ Du nhân phổ thông, họ không có năng lực tự bảo vệ, mà những kẻ cường đại thì chỉ khịt mũi khinh bỉ, cảm thấy ta đang suy nghĩ viển vông."
Dạ Lưu Tô phấn khởi lên, rồi lại có chút không biết làm thế nào. Nghĩ đến việc sắp bị cuốn vào chiến tranh, càng cảm thấy chán nản.
"Đặc tính nhiều năm như vậy không hề dễ thay đổi đâu."
Lý Thanh Sơn an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng, sau đó nói rằng:
"Nhân loại có một câu nói rằng không phá vỡ cái cũ thì không thể lập nên cái mới, nói không chừng đây là một cơ hội."
"Cơ hội?"
"Cơ hội loại bỏ phân biệt thị tộc, thống trị toàn bộ Dạ Du nhân."
Từ nhỏ đã lớn lên trong lòng đất, tuy Dạ Lưu Tô có tính tình quái dị, nhưng mưa dầm thấm lâu, nàng cũng không hề lạ lẫm gì với những mưu mô này, mẫu thân của nàng là Dạ Minh Châu đã từng thương nghị với nàng về những chuyện này không biết bao nhiêu lần.
"Kẻ yếu dù có đứt hơi khản tiếng thì cũng chẳng ai đoái hoài. Cường giả chỉ cần thì thầm cũng có thể đi vào lòng người."
Lý Thanh Sơn cười nói.
"Ta hiểu rồi."
Ánh mắt của Dạ Lưu Tô trở nên kiên định.
"Hiểu thì tốt."
Lý Thanh Sơn khẽ cười, không có thích làm nô bộc của kẻ khác, hay là làm thằng hề mua vui, Lý Thanh Sơn càng chán ghét hơn, đương nhiên, dựa vào thực lực hiện tại của hắn vẫn không đủ để đối kháng trực diện với Chu hậu, nhưng cũng không để cho người ta tùy ý nắn bóp.
Rồi sẽ có một ngày, Chu hậu sẽ phát hiện, tất cả những thuộc hạ trung thành với nàng đều đã chết sạch, chỉ còn lại một đám Dạ Du nhân có dị tâm. Đến một ngày kia, nàng muốn chơi cái trò chơi biếи ŧɦái của mình thì phải tự mình lên sàn thôi.
Chẳng lẽ yêu soái là bất tử chi thân ư? Lý Thanh Sơn không tin như vậy.
Cùng lúc đó, bản thể của Lý Thanh Sơn đang càng đi sâu vào lòng đất, nhiệt độ càng lúc càng thấp, nước nhỏ thành băng, hắn tận mắt thấy lấy dòng sông dưới đất từ từ đóng băng lại.
Nhưng sau khi vượt qua một độ sâu nhất định, nhiệt độ bắt đầu ấm lên, không ngừng tăng cao, trở nên nóng rực tới mức làm chảy cả sắt thép. Những dòng sông dưới đất dần ít đi, dòng sông nham thạch rực đỏ dần nhiều lên, tự do chảy khắp nơi.