Chương 811: Hợp Tác - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 811: Hợp Tác
Sáu vị chủ mẫu chẳng dám nói một chữ “không” nào:
“Nếu Bắc Nguyệt đại nhân quyết ý như vậy thì chúng ta bằng lòng nghe theo.”
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ:
“Được lắm, ta cho các ngươi một canh giờ để tập kết thuộc hạ. Đương nhiên, chỉ lấy những người có tu vi Độ Kiếp trở lên...Hành động ngay lập tức, trời sắp tối rồi.”
Sắc trời dần đen kịt mà trong Thanh Hà phủ vẫn đèn đuốc sáng choang. Ở trên tòa Ưng Lang vệ, Vương Phác Thực đứng chắp tay sau lưng ngắm nhìn tòa thành sáng lấp lánh bên dưới. Vì là thủ phủ được tu hành giả bảo vệ chặt chẽ, nên có lẽ Thanh Hà phủ là tòa thành duy nhất chưa bị yêu ma tập kích.
Một luồng sáng màu xanh phóng như bay tới, bỗng chuyển hướng từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy Phó Thanh Khâm nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà cùng với một người trong tay.
“Người này là ai?”
“Kẻ đầu sỏ khơi ra mâu thuẫn vào ba năm trước, hiện tại giao cho Vương thống lĩnh xử trí. Đây là tấm lòng thành của ta.”
Phó Thanh Khâm quăng người trong tay ra trước mặt Vương Phác Thực, đệ tử Chu Y môn ngày xưa đại khai sát giới giờ sợ hãi hét to:
“Phó tiền bối, Phó đại nhân, ta là đệ tử của Chu Yêu Minh, ta là đệ tử của Chu Yêu Minh đó, ngươi không thể làm vậy được?”
Vương Phác Thực đạp một cước lên yết hầu hắn:
“Ngươi muốn cái gì?”
“Hợp tác.”
Phó Thanh Khâm nói tiếp:
“Yêu ma làm loạn suốt ba năm qua, vạn dân gặp nạn, người chết nhiều vô số kể. Vậy mà chúng ta lại không thể đồng lòng hợp lực chỉ vì có xích mích với nhau, không những vậy lại còn cản tay nhau. Ta cảm thấy hiện tại là lúc cần hóa giải mâu thuẫn, hợp tác lại để kết thúc chuyện này với yêu ma.”
“Kết thúc sao, kết thúc như thế nào?”
Vương Phác Thực hơi nhướng mày, lớn giọng phết.
“Tập hợp toàn bộ toàn bộ tu hành giả để phản công, trảm yêu trừ ma.”
Phó Thanh Khâm vung tay lên, giọng điệu tràn ngập sự hăng hái và tự tin khiến người ta tin tưởng và nghe theo. Bất kể dáng vẻ ngày thường chán nản sa sút thế nào, nhưng chỉ cần hắn sẵn lòng thì cứ như được toát ra sức dẫn giống quân chủ bẩm sinh vậy.
Vương Phác Thực trầm tư:
“Đây không phải chuyện một mình ta có thể quyết định được, còn phải bàn bạc với những gia chủ khác nữa.”
“Hiện tại chỉ là thông báo thôi, mời Vương thống lĩnh liên lạc với mọi người giúp ta. Năm ngày sau, ta sẽ mở yêu tiệc ở lâu và mời tất cả tu sĩ Trúc Cơ thành lập thành một hội đồng minh. Lúc đó, ta sẽ trình bày suy nghĩ của mình với họ.”
Phó Thanh Khâm chắp tay chào, tung người rời đi.
Chuyện thứ nhất là dùng tình hình chung ép buộc kẻ bị tình nghi nắm giữ nhẫn Tu Di lộ diện, hơn nữa còn có sừng Giải Trãi* phân rõ phải trái nên chắc chắn sẽ để lộ sơ hở. Chuyện thứ hai là trận chiến đầu tiên sau khi thành lập hội đồng minh, đó là trận chiến công kích Bắc Nguyệt để ép nói ra chân tướng.
*sinh vật thần thoại trong nền văn hóa Á Đông, đại diện cho công lý, phân biệt phải trái trắng đen, dùng sừng húc kẻ gian.
Một chiếc lưới lớn do Phó Thanh Khâm tự tay trù tính trực tiếp quăng về phía Lý Thanh Sơn nhưng Lý Thanh Sơn lại mù mờ không biết gì, cho dù có biết thì cũng vô dụng vì đây không phải âm mưu quỷ kế gì, mà là sách lược đàng hoàng.
Phó Thanh Khâm làm vậy không chỉ vì chuyện của Phi Long trưởng lão, mà hơn hết là tập hợp sức mạnh để đánh một trận san bằng lũ yêu, đó là chuyện thứ ba.
…
Mặt trăng treo trên ngọn cây rọi sáng sơn cốc yên lặng sâu thẳm, trong cốc là một loạt kiến trúc quanh co khúc khuỷu, lầu gác san sát, gác vòm mái cong với tông màu chủ đạo là màu đỏ thẫm, trông thật to lớn và hùng vĩ, không thuộc phạm vi khả năng của nhân loại.
Nhưng những thứ này lại được bao phủ với Vô Hình Vô Ảnh trận pháp, ngăn chặn tất cả kẻ lạ ở bên ngoài. Trong hàng loạt kiến trúc này, thứ đặc biệt nhất vẫn là một loạt bệ pháo san sát kia, đó là thành quả của Cơ Quan thuật của Mặc gia. Lý Thanh Sơn cũng từng tự mình tiếp nhận uy lực của bọn chúng, nếu có ai đó muốn cưỡng chế tấn công trận pháp thì phải chịu đựng những quả pháo của chúng.
Đây chính là địa bàn của Chu Y môn, dễ thủ khó công, canh phòng nghiêm ngặt.
Lý Thanh Sơn tận mắt thấy thì mới hiểu ý xương cốt cứng rắn trong lời của Dạ Minh Châu là gì. Tuy rằng trận pháp trước mắt không sánh được với Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, nhưng trong tình huống không có Phi Thiên Long Hạm thì cũng không dễ công phá nó như vậy.
Trên sườn núi bên ngoài sơn cốc, những bóng đen lay động lặng lẽ đứng trong rừng cây.
Hiển nhiên kẻ cầm đầu là Lý Thanh Sơn - người đang vuốt cằm suy tư.
Ở phía sau hắn, ngoài mười thân vệ và sáu vị chủ mẫu thì còn có rất nhiều cường giả Dạ Du Nhân, có thể nói đám chủ mẫu đã làm tốt công tác chuẩn bị để phòng tránh việc nội bộ mâu thuẫn trong lúc mình vắng mặt. Thanh thế lớn đến mức Lý Thanh Sơn cũng phải kinh sợ, sau đó lại bật cười mà nghĩ thầm: Quả nhiên việc buộc các nàng trở thành thuộc hạ là đúng đắn.
“Chư vị có mưu kế gì có thể phá được Chu Y môn này không?”
Lý Thanh Sơn hỏi thông qua yêu khí. Nhưng hắn cũng nghĩ rồi, có trận pháp kia thì chẳng còn cách gì ngoài mạnh mẽ tấn công cả. Tiếc thay cái mà đám Dạ Du Nhân kém nhất chính là mạnh mẽ tấn công, vây đánh điểm nhỏ để nhử viện binh là lựa chọn không tệ, chỉ phụ thuộc vào những kẻ kia có bị lừa hay không thôi.