Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 812 - Chương 812: Ám Sát

Chương 812: Ám Sát - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 812: Ám Sát


Dạ Lưu Tô lại nói:

“Ta có một kế, bảo đảm có thể công phá Chu Y môn mà không mất một cọng tóc nào.”

“Ồ? Nói nghe xem nào.”

“Dưới góc nhìn của ta, cũng không phải trận pháp này không có sơ hở, chỉ cần phát huy thiên phú của Dạ Du tộc, thi triển U Du thuật thì có thể xuyên qua trận pháp rồi ám sát môn chủ Chu Y môn, lúc đó trận pháp và bộ đài này sẽ là vật trong túi chúng ta.”

Mắt Lý Thanh Sơn sáng lên, nếu thật sự có thể làm vậy thì đúng là bớt được mối phiền phức lớn, chỉ cần gϊếŧ lần lượt từng môn phái là được, tổn thất nhỏ mà tiền lời thì cao.

Một vị chủ mẫu nghi ngờ:

“Nhưng chỉ có người vượt qua được lần thiên kiếp thứ hai thì mới có thể thi triển U Du thuật.”

Một khi Dạ Du Nhân vượt qua được lần thiên kiếp thứ hai thì có thể đạt tới cảnh giới U Du, không chỉ thân thể có thể xuyên qua tất cả chướng ngại vật vô hình hoặc hữu hình, mà vũ khí trong tay cũng có thể xuyên qua pháp khí hoặc pháp thuật hộ thể của kẻ địch, không có chỗ nào là không phá được, từ đó hóa thân thành thích khách khủng bố nhất.

Dạ Minh Châu nở nụ cười:

“Chỉ dựa vào sức mạnh của một người thì đúng là không thể. Thế nhưng có nhiều người ở đây thế này, chỉ cần hợp lực cùng mở ra một con đường U Du tạm thời là cũng có thể đưa một hoặc hai người đi vào.”

Hợp lực? Đám chủ mẫu quay sang nhìn nhau, ngoại La Ti Chu Hậu ra thì chẳng một ai có thể ra lệnh cho các nàng hợp lực cả. Thế nhưng hiện tại có Lý Thanh Sơn, hắn cười nói:

“Đó là một ý kiến hay, mau bắt đầu đi!”

Thế nhưng ai đi vào đây?

Trong tình huống một thân một mình, một khi ám sát thất bại thì sẽ trở thành cua trong rọ, bản thân sẽ rơi vào tình thế bất lợi. Chỉ nhìn những pháo đài san sát kia thôi mà đã khiến lòng người lạnh lẽo rồi.

Dạ Lưu Tô yên lặng bước ra, Dạ Lưu Ba thì cười theo sau:

“Còn có ta.”

Dưới sự dẫn dắt của sáu vị chủ mẫu, tất cả cường giả Dạ Du Nhân tập hợp sức mạnh lại, hội tụ thành một đốm đen âm u mờ mịt tựa như làn khói. Ngay cả lúc như thế này, sức mạnh của họ vẫn được khống chế và thi triển lặng lẽ, không lộ ra chút khí tức nào.

Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba chờ đợi cơ hội thoáng qua rồi vụt tắt kia, chỉ thấy sáu vị chủ mẫu bỗng cùng ra tay, bóng đen âm u kia tìm đến phía dưới Chu Y môn rồi xuyên qua được trận pháp tựa như tạo nên một con đường đen ngòm vậy.

Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba cùng sử dụng Dạ Du Lai, sau đó nhảy vọt vào con đường màu đen kia.



Một mình môn chủ Chu Y môn bồi hồi ở trong phòng, cẩn thận suy xét tất cả những chuyện xảy ra gần đây.

Nghĩ đến ánh mắt oán hận của đệ tử bị Phó Thanh Khâm mang đi làm “quà hợp tác” mà lòng hắn không khỏi thổn thức. Có điều, hắn cũng không thấy mình làm sai, cá lớn nuốt cá bé vốn là lẽ thường trong thế gian mà. Ngày xưa môn phải chịu bảo vệ người thì đó là phúc của ngươi. Hiện tại, họ không chịu bảo vệ ngươi nữa thì đó là số phận của ngươi, có cái gì đáng để oán hận chứ.

So ra thì thật đáng tiếc khi không thể tiếp tục giao dịch với dị nhân dưới lòng đất. Khuôn mặt hắn hiện ra vẻ cân nhắc, xem xét hàng vi gần đây của Phó Thanh Khâm thì thấy hiển nhiên là sắp có hành động. Suy cho cùng, dùng đao trong tay để chém gϊếŧ và cướp đoạt vẫn phù hợp với tôn chỉ của Chu Y môn hơn là giao dịch với những dị nhân quái lạ kia.

Ánh trăng hắt lên bóng người trên vách tường, môn chủ Chu Y môn đột ngột quay đầu lại thì thấy Dạ Lưu Tô đang cầm loan đao trong tay, lặng yên đứng dưới ánh trăng:

“Ngươi...Tại sao ngươi lại ở đây?”

Trả lời hắn là một vệt ánh sáng bạc xán lạn.

Môn chủ Chu Y môn quát lớn một tiếng, Huyết Đao Như Long bên hông chiếu đỏ khắp phòng tựa như máu, thế không thể đỡ. Đột nhiên một mảnh vải gấm màu vàng phủ xuống mặt môn chủ Chu Y môn, sau đó mắt hắn tối sầm còn tai chỉ nghe được một tiếng hú kỳ lạ. Lưng bỗng đau nhói, một thanh chủy thủ đen thui đâm vào lưng hắn, Huyết Đao chém trả nhưng Dạ Lưu Ba đã uyển chuyển lùi về sau.
Loan đao trong tay Dạ Lưu Tô vạch ra một độ cong huyền ảo, tựa như linh dương móc sừng, lặng lẽ tìm kiếm rồi nhắm đến cổ họng hắn.

Môn chủ Chu Y môn vừa hoảng sợ vừa tức giận, toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ tựa như thủy triều, cưỡng ép triệu hồi loan đao chủy thủ. Trông như thể thần tiên khoác một bộ áo đỏ, cầm trường đao trong tay, nhìn về phía Dạ Lưu Tô bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Các ngươi đi vào bằng cách nào?”

Trận pháp vẫn duy trì tác dụng như cũ, cũng không có dấu hiệu bị đυ.ng chạm, nếu không thì hắn đã cảm ứng được rồi. Mọi chuyện tối nay đều rất quỷ dị, nhất định phải lập tức cầu viện với Tru Yêu Minh mới được. Bỗng hắn bị mất cảm giác, bắt đầu từ lưng rồi lan ra khắp toàn thân, hóa ra trên chủy thủ có độc, mà lại còn là kịch độc vô cùng đáng sợ.
Mấy ngàn năm qua, kỹ thuật chế thuốc của Dạ Du Nhân đã hoàn toàn tập trung phát triển phương diện này, cũng không phải là không có thành quả gì, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ thì cũng không thể coi như không có gì, trong nháy mắt, khuôn mặt của môn chủ Chu Y môn đã biến thành màu xanh.

Bình Luận (0)
Comment