Chương 813: Thành Công - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 813: Thành Công
Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba di chuyển vòng quanh môn chủ Chu Y môn như đang nhẹ nhàng nhảy múa, sau đó hóa thành hai u linh màu đen rồi lặng lẽ hòa vào trong màn đêm, chỉ còn dư lại một tấm vải gấm màu vàng phấp phới qua lại, phản chiếu ánh trăng chảy xuôi.
Con ngươi môn chủ Chu Y môn co rút lại, chỉ cảm thấy cái chết đang đến gần hắn. Đệ tử Chu Y môn nghe thấy tiếng động thì chạy tới từ bốn phương tám hướng, nhưng không thể khiến hắn cảm thấy bình yên, mà chỉ có sự ớn lạnh ngày càng nặng nề.
Điều khiển bệ pháo tấn công? Phát tín hiệu cầu cứu Tru Yêu Minh? Vừa nghĩ như thế, tấm vải gấm màu vàng bỗng nhiên lớn lên gấp mười lần, phủ xuống tựa như chiếc vung che trời.
“Phá!”
Huyết Đao trong tay môn chủ Chu Y môn bay vọt lên với thức Huyết Chiến Bát Phương, một đao tựa như mưa to gió lớn. Đệ tử Chu Y môn vừa chạy tới cửa thì đã thấy hàng loạt tia sáng đỏ chém căn phòng thành đống vụn vỡ. Một đệ tử đi nhanh hơn nên bị cuốn vào trong loạt ánh đao, chỉ một cái chớp mắt mà đã bị chia năm xẻ bảy thành một khối thịt, đáng sợ đến mức những đệ tử khác liên tục lui về phía sau.
Tấm vải gấm màu vàng liên tục chập chờn nhưng vẫn dẻo dai như nước, không bị tổn hại chút nào. Tuy nhiên, nó cũng không thể nào hạ xuống được, chỉ lơ lửng giữa không trung tựa như áng mây vàng che lấp ánh trăng.
Loan đao chủy thủ thoáng hiện lên tựa như trăng lưỡi liềm, những tia sáng đan xen nhau lóe lên một cái rồi biến mất tựa như sao băng.
Thời gian từ từ trôi qua, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm sụp đổ của gian phòng cùng với tiếng ồn ào của người trong sơn cốc.
“Chuẩn bị tiến công, trợ giúp các nàng.”
Lý Thanh Sơn trầm giọng nói, tuy rằng phần thắng rất lớn nhưng vẫn phải suy xét đến kết quả xấu nhất. Các nàng là tâm phúc quan trọng nhất của hắn trong Dạ Du Nhân, nên không thể có bất kỳ sơ xuất gì.
Dạ Minh Châu nói:
“Môn chủ Chu Y môn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, chắc chắn các nàng sẽ không để Bắc Nguyệt đại nhân thất vọng.”
Trong lúc họ nói chuyện thì trận pháp bỗng biến mất.
…
Ánh đan tản đi, đại đia ở trong chu vi trăm dặm bị phá tan tành, không một ngọn cây cọng cỏ nào có thể tồn tại, chỉ có môn chủ Chu Y môn nguy nga sừng sững hệt như thần tiên.
Nơi cổ họng hắn có thêm một vết máu, máu tươi từ chỗ trái tim tràn ra thẩm đỏ y phục, trong khi màu sắc thực sự là màu xanh đen. Tấm vải gấm màu vàng trôi nổi bồng bềnh rơi xuống từ không trung, phủ lên khuôn mặt tràn đầy vẻ không cam lòng của hắn, sau đó thân thể hắn đổ ầm xuống đất.
Tuy rằng sức sống của tu sĩ Trúc Cơ không thể sánh được với yêu tướng, nhưng đối với những người thuộc kiểu người tiên là một như họ thì thương thế trên thân thể đã không còn quan trọng lắm, nếu không thì đòn đánh thứ nhất của Dạ Lưu Ba đã là “vết thương trí mạng” rồi. Thế nhưng sự hủy diệt của độc tố lại mang tính toàn diện, mà tu sĩ Trúc Cơ thì vẫn chưa thể tồn tại khi hoàn toàn tách khỏi thân thể.
Chu Y môn được coi như là một môn phái tương đối thiện chiến, thực lực của môn chủ Chu Y môn cũng nổi tiếng ở Thanh Hà phủ. Nếu là đánh trực tiếp thì ba hay năm Dạ Lưu Tô cũng chưa chắc bắt được hắn trong thời gian ngắn.
Nhưng mà cái gọi là ám sát vốn là tấn công khi địch chưa sẵn sàng, lấy yếu thắng mạnh. Vì có trận pháp nên môn chủ Chu Y môn mới thả lỏng cảnh giác, kết cục dính một đòn trí mạng của Dạ Lưu Ba, trong chớp mắt khi hắn trúng kịch động thì thắng bại đã được xác định.
Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba hiện thân, nửa quỳ ở trên mặt đất mà thở dốc. Trên thân mỗi người họ đều có thêm mấy chục vết thương thảm thiết, một đòn liều mạng kia của Chu Y môn chủ thực sự kinh người, cây đao trong tay hắn lại càng là đồ vật phi phàm.
“Là dị nhân!”
“Gϊếŧ các nàng đi, các nàng đã gϊếŧ môn chủ!”
“Các nàng tiến vào bằng cách nào vậy? Tại sao trận pháp không cảnh báo?”
Trong tiếng kêu sợ hãi của các đệ tử Chu Y môn, Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười, họ không coi ra gì mà tiến tới bên cạnh thi thể của môn chủ Chu Y môn rồi bắt đầu tìm kiếm.
Một đệ tử Chu Y môn với tu vi Luyện Khí tầng thứ mười múa đao rồi sôi nổi nhào lên. Loan đao lóe lên chém hắn thành hai nửa. Cho dù đang bị thương, nhưng vì các nàng đã vượt qua thiên kiếp nên những đệ tử bình thường này cũng chẳng thể uy hϊếp được các nàng.
Thấy tình hình này, đệ tử Chu Y môn ngập ngừng lùi về sau, chạy tán loạn tứ phía. Dạ Lưu Tô tìm ra trận bàn rồi dừng trận pháp.
Hàng loạt bóng đen bay vào trong Chu Y môn, bám đuôi theo các đệ tử Chu Y môn tựa như những cái bóng, chỉ nghe một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, chẳng bao lâu sau sơn cốc đã yên tĩnh trở lại.
Bệ pháp vẫn lặng im như cũ, tay Dạ Lưu Ba cầm cơ quan điều khiển, sau đó tháo rõ từng chiếc một rồi cất vào trong túi Bách Bảo.
Lý Thanh Sơn giương rộng đôi cánh, vạch ra một quỹ tích rồi đáp xuống một bệ pháo rồi bắt đầu ngắm nhìn toàn bộ sơn cốc. Tất cả Dạ Du Nhân trở lại trước mặt hắn lần nữa, dâng túi Bách Bảo mà mình chiếm được lên, không một ai dám giấu làm của riêng, vì túi Bách Bảo của Luyện Khí sĩ vẫn chưa đủ quan trọng để các nàng làm liều chuyện nguy hiểm như vậy.