Chương 814: Càn Quét - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 814: Càn Quét
Lý Thanh Sơn cũng không khách khí, nhận lấy tất cả túi Bách Bảo, cuối cùng nhận lấy chiếc túi Bách Bảo của môn chủ Chu Y môn ở trong tay Dạ Lưu Tô rồi cười nói:
“Các ngươi lập công đầu trong trận chiến này, đợi sau khi chuyện này kết thúc thì ta sẽ luận công ban thưởng.”
Sau đó, hắn cũng nói với những Dạ Du Nhân khác:
“Các chiến lợi phẩm chúng ta đoạt được chỉ được bảo tồn tạm thời ở trong tay ta, đợi khi trở lại dưới lòng đất thì sẽ ban thưởng dựa theo mức độ cống hiến của từng thị tộc.”
Dạ Minh Châu lập tức nói:
“Bắc Nguyệt đại nhân đại nhân anh minh. Chắc chắn chúng ta sẽ đồng lòng hợp sức cống hiến cho đại nhân.”
Những chủ mẫu khác thầm mắng Dạ Minh Châu nịnh nọt không biết xấu hổ, nhưng cũng không dám ngó lơ, chỉ sợ đến cuối cùng mình lại chịu thiệt khi phân chia chiến lợi phẩm.
“Chỉ cần chúng ta đoàn kết thì không có khó khăn gì không thể khắc phục.”
Dạ Lưu Tô rất kích động, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác ung dung như vậy từ khi thành tu sĩ Trúc Cơ. Nhưng nàng vẫn biết, nếu không có Lý Thanh Sơn chỉ huy thì cũng không thể nhẹ nhõm đến vậy.
Trong lòng những Dạ Du Nhân khác cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ, ít nhất thì các nàng đều tin tưởng và nghe theo tất cả chuyện Dạ Lưu Tô làm.
Khi Dạ Lưu Tô tuyên bố lý tưởng thống nhất hộ hắn, Dạ Lưu Ba đã sáp đến và ôm lấy eo hắn, sau đó giao Huyết Đao của môn chủ Chu Y môn vào tay hắn, còn cắn tai hắn rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Xem như ta tặng cho chủ nhân được không?”
“Không được, vì ngay cả ngươi cũng là của ta. Vết thương không nghiêm trọng lắm chứ!”
Lý Thanh Sơn nhấc Huyết Đao lên, không nhịn được khen một câu:
“Đao tốt.”
Lưỡi đao đỏ như máu sắc bén vô song, hiển nhiên đã vượt qua phạm trù của linh khí tầm thường. Vì đao này là tín vật truyền thừa qua mỗi thời chưởng môn của Chu Y môn, trải qua sự thờ cúng trong vô số đời.
Tuy không có sự biến hóa tinh diệu của pháp khí bình thường, nhưng đối với Lý Thanh Sơn thì lại càng thực dụng tiện tay. Nếu có thể luyện hóa đao này, cho dù có phải đối đầu với Thanh Khư kiếm của Phó Thanh Khâm thì cũng sẽ không bị thiệt quá.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chăm sóc chút xỉu là tốt rồi, sẽ không để lại sẹo, có điều đao khí hơi phiền phức thôi. Ngươi chỉ cần nói là của mình thì ngươi thật sự cướp luôn à!”
Dạ Lưu Ba hờn tủi nói.
Lý Thanh Sơn cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, đặt tay lên lưng nàng rồi bắt đầu loại bỏ đao khí, còn cười nói:
“Đừng lãm nũng.”
Sau đó, hắn giơ tay lên:
“Minh Châu, mang bản đồ tới, môn phái gần nhất ở chỗ nào?”
Ánh trăng chiếu sáng trên cao, ngôi sao đầy trời.
Lý Thanh Sơn giương cánh bay thấp ở phía trên cánh đồng bát ngát, các bóng đen nối đuôi nhau yên lặng theo sau, lặng lẽ đến mức chỉ như một trận gió đêm thổi qua thôi vậy.
Chẳng mấy chốc, một dãy núi đã hiện ra ở trên vùng đất bằng phẳng. Lý Thanh Sơn thu đôi cánh lại, vội bay lên, kia là mục tiêu kế tiếp của họ.
Đám Dạ Du Nhân hợp lực phối hợp càng ngày càng thuần thục, lúc sau nhân số có thể đưa vào trong trận pháo đã lên tới bốn người, mà số tu sĩ Trúc Cơ trong môn phái chỉ là một đến hai người thôi. Họ tiến hành ám sát với ưu thế áp đảo, gần như đánh đâu thắng đó, ngay cả cơ hội cầu cứu cũng không có.
Chỉ có một lần sẩy tay duy nhất là do trận pháp của Vân Hà môn khá đặc biệt, nó là lượng lớn ráng mây bao phủ chu vi chục dặm, họ không thể nào dùng U Du thuật để đột phá nên đã lựa chọn mục tiêu kế tiếp.
Cứ như vậy, chỉ trong một đêm mà Lý Thanh Sơn đã dẫn người đi tiêu diệt được bốn môn phái, gϊếŧ chết ba tu sĩ Trúc Cơ, thu hoạch khá là dồi dào.
Dạ Minh Châu bày bản đồ ra:
“Đại nhân, không còn sớm nữa, mục tiêu kế tiếp là nơi này.”
“Đây là môn phái nào?”
“Đồng Đỉnh phái, nổi tiếng với luyện khí, nên rất dễ đối phó.”
Trên một ngọn núi cô độc không tên, Phó Thanh Khâm ngồi khoanh chân, phun ra nuốt vào linh khí thiên địa. Hiện tại bẫy đã được giăng, chỉ chờ đến lúc thích hợp rồi thu lưới, kết thúc hành trình dài dằng dặc này rồi dẫn nàng trở về Tàng Kiếm cung.
Trải qua biến cố ba năm nay, chứng kiến đủ loại tình cảnh bi thảm do yêu ma làm loạn, chắc hẳn nàng cũng đã hiểu tầm quan trọng của sức mạnh, không còn những suy nghĩ ngây thơ nữa. Tuy hắn cũng không mong muốn nàng phải chịu đựng nỗi đau đớn như vậy, nhưng đây là một bước không thể thiếu được.
Đúng vào lúc này, lệnh bài Tru Yêu Minh ở bên eo hắn bỗng lóe lên, ánh mắt Phó Thanh Khâm khựng lại:
“Là tín hiệu cầu cứu của Đồng Đinh phái.”
Luồng sáng màu xanh bay lên trời, Phó Thanh Khâm ngự kiếm chạy tới núi Đồng Đỉnh. Tuy tính hắn lạnh nhạt nhưng khi nhìn xuống phía dưới thì cũng không khỏi lấy làm khϊếp sợ.
Đồng Đỉnh phái hưng thịnh bỗng như biến thành một vùng phế tích, tựa như bị một con thú khổng lồ lăn qua, không còn một tòa kiến trúc hoàn chỉnh nào, chỉ còn sót lại một đỉnh đồng khổng lồ đứng lẻ loi giữa phế tích.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Phó Thanh Khâm phi thân đi tới trước đỉnh đồng:
“Trần chưởng môn, ngươi có ở bên trong không?”
Giọng núi đầy lo lắng của Trần chưởng môn truyền ra từ trong đỉnh:
“Phó đạo hữu cẩn thận!”