Chương 815: Nã Pháo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 815: Nã Pháo
Nửa canh giờ trước, Lý Thanh Sơn dẫn Dạ Du Nhân tập kích Đồng Đỉnh phái, họ sử dụng U Du thuật tiến công lần thứ hai, đợi khi trận pháp bị phá từ bên trong thì những cơ quan bệ pháo kia vẫn còn phát huy tác dụng, chúng bắn ra từng chùm sáng, ép mấy thích khách Dạ Du Nhân phải trốn ở xung quanh.
Lý Thanh Sơn phóng lên giữa không trung rồi hóa thành nguyên hình, sau đó “ầm ầm” hạ xuống. Một chùm sáng bắn nhanh đến, Linh Quy Huyền Giáp liên tục phân tán rồi hợp lại để ngăn cản công kích.
Rầm!
Một tiếng nổ ầm vang lên, sóng địa chấn lấy gót sắt làm trung tâm mà tàn sát tứ phía, xé nát tất cả kiến trúc bên trong mấy cơ quan bệ pháo, chấn động chân trời. Các đệ tử Đồng Đỉnh phái đứng ở trên mặt đất dồn dập nổ tung thành một đống thịt nát. Núi Đỉnh Đồng rung chuyển, hàng loạt vết nứt xuất hiện, gần như hoàn toàn sụp đổ.
Cảnh tượng giống như thiên tai này khiến tất cả Dạ Du Nhân đều trợn mắt ngoác miệng, chớp mắt một cái mà Đồng Đỉnh phái đã biến thành một mảnh phế tích. Nếu Lý Thanh Sơn muốn đồ thành* thì hiệu suất chắc chắn cao hơn Cường Thạch và Huyết Ảnh.
*tàn sát hàng loạt dân trong thành, ý chủ gϊếŧ hại tất cả người trong một khu vực.
Sau khi dư chấn lắng lại, Dạ Du Nhân nhận lệnh tiến hành ám sát bước lên, ngẩng đầu bẩm báo:
“Đại nhân, xảy ra chút vấn đề.”
Lý Thanh Sơn quan sát bên dưới nên cũng để ý tới chỗ có vấn đề từ lâu, trong đống phế tích kia có một đỉnh đồng duy nhất hoàn hảo không bị gì, dường như sóng địa chấn của hắn cũng không thể dễ dàng phá nó.
“Hắn trốn ở bên trong nên chúng ta cũng hết cách.”
Thích khách Dạ Du Nhân vừa tiến hành ám sát thì chưởng môn Đồng Đỉnh phái đã triệu hồi đại đỉnh ra rồi trốn vào trong.
“Có thể sử dụng U Du thuật không?”
Lý Thanh Sơn vỗ vỗ đỉnh đồng khiến nó phát ra tiếng vang leng keng. Đỉnh đồng này cũng là một pháp khí cực kỳ hiếm có, được coi như là bảo vật trấn phái của núi Đỉnh Đồng, vững chãi mà vô cùng chắc chắn, chẳng trách ngay cả thích khách Dạ Du Nhân cũng không thể làm gì.
Dạ Minh Châu nói:
“Sử dụng được, nhưng tiến vào trong đỉnh lò của đối phương thì e rằng sẽ vô cùng bất lợi.”
“Đã như vậy thì chờ hắn đi ra là được rồi.”
Lý Thanh Sơn nói, pháp khí đỉnh lò dùng để luyện khí này cực kỳ hiếm có, nếu đã thấy thì sao có thể buông tha dễ dàng được. Cùng lắm thì cưỡng ép mang nó về, hắn không tin đỉnh lò này có thể địch nổi sức mạnh của hắn.
Dạ Minh Châu nói:
“Chuyện này...Hiện tại trời sắp sáng, có lẽ hắn đã phát tín hiệu cầu cứu rồi.”
Tuy rằng ảnh hưởng của ánh mặt trời đối với những Dạ Du Nhân ở cấp bậc như các nàng đã vô cùng yếu ớt, nhưng nếu tích góp những ảnh hưởng nho nhỏ đó lại thì vẫn là phiền toái không nhỏ, đặc biệt là khi muốn mở lại U Du lộ, khi đó sẽ không dễ như vậy.
“Vậy cũng tốt, lui lại đi!”
Lý Thanh Sơn lập tức thay đổi chủ ý, xoay người rời đi rồi liếc mắt ra hiệu cho Dạ Lưu Tô.
Đoàn người lui về phía dưới núi, Dạ Lưu Tô lệnh tất cả mọi người đi mai phục, cùng lúc đó cũng lấy số đại pháo mà họ cướp được trong suốt buổi hôm nay ra, chuẩn bị thực thi kế hoạch ban đầu của Lý Thanh Sơn, vây đánh điểm nhỏ nhử viện binh.
Huyết Đao phản chiếu khuôn mặt của Lý Thanh Sơn:
“Lui lại, sao có thể chứ? Ta vẫn chưa tận hứng đâu! Nếu không đánh lén được thì mai phục, không được nữa thì gắng sức tấn công, nhân khí thế này mà giáng một đòn nặng nề lên Tru Yêu Minh và Phó Thanh Khâm.”
Đợi khi một luồng sáng xanh từ trên trời giáng xuống, ánh mắt Lý Thanh Sơn bùng sáng mãnh liệt, không nghĩ tới vừa bắt đầu đã là con cá lớn này.
Hiện tại hắn có Huyết Đao trong tay, có đông đảo thuộc hạ ở bên cùng với vô số đại pháo sẵn sàng. Nếu nắm chắc cơ hội này, nói không chừng có thể gϊếŧ Phó Thanh Khâm ở đây, sớm ngày kết thúc cuộc phân tranh giữa họ.
Lý Thanh Sơn nhảy ra khỏi rừng cây, múa đao về phía Phó Thanh Khâm:
“Nã pháo!”
Hiện tạ là lúc trời tối nhất trước khi hừng đông, trong phút chốc, trăm nghìn chùm sáng chiếu rọi bầu trời đêm, đan dệt thành một tấm lưới ánh sáng.
Phó Thanh Khâm ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy hàng loạt chùm sáng tạo ra những đường vòng cung hơi cong, phá không mà tới.
Trong lúc giăng lưới Lý Thanh Sơn, Phó Thanh Khâm không ngờ rằng chính mình lại rơi vào trong lưới của Lý Thanh Sơn trước.
…
Núi Đồng Đỉnh với hình dạng tựa như chiếc đỉnh lò bắn ra vầng sáng ngút trời, tựa như núi lửa phun trào kịch liệt phun trào vậy. Đống phế tích lại hóa thành tro tàn trong ánh hào quang rồi bay về phía chân trời. Dấu vết của tất cả mọi người bị xóa sạch chỉ trong chớp mắt, sau đó ngưng tụ thành một tầng kết tinh.
Lý Thanh Sơn nhìn vào làn bụi mù cuồn cuộn, Phó Thanh Khâm cũng chưa kịp bỏ chạy, Thanh Khư kiếm chỉ lên trời rồi đựng thẳng ngay ngắn ở trước mặt Phó Thanh Khâm, một bên là thanh y bồng bềnh cùng với tóc đen bay lượn, một bên khác lại hóa thành ánh huỳnh quang lấm ta lấm tấm, tản ra rồi tụ lại.
Vào giây phút cuối cùng, hắn đã thi triển Thanh Khư ảo cảnh, dù bị chùm sáng tấn công thì cũng tản ra thành những ánh huỳnh quang lốm đổm.
“Tiếp tục nã pháo!”