Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 816 - Chương 816: Thanh Khư Ảo Cảnh

Chương 816: Thanh Khư Ảo Cảnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 816: Thanh Khư Ảo Cảnh


Lý Thanh Sơn múa đao rít gào, Thanh Khư kiếm có mạnh hơn nữa thì sức mạnh cũng không phải là vô cùng vô tận, nhìn như vô địch nhưng thật ra chỉ là chưa bị ép đến bước đường cùng thôi. Đã vậy hắn càng muốn thăm dò xem cực hạn của Thanh Khư kiếm đến đâu, để không phụ lòng cơ hội trời cho này.

Những tia sáng rơi như mưa, đổ xuống đỉnh núi Đồng Đỉnh, tiếng “ầm ầm” chấn động khắp trăm dặm. Ngọn núi bị lột từng lớp một, thân thể Phó Thanh Khâm liên tục tan ra rồi tụ lại, biểu hiện vẻ bình tĩnh không đổi trước sau như một.

Cảnh tượng như vậy kéo dài khoảng một phút, cuối cùng Phó Thanh Khâm nhướng mày, Thanh Khư kiếm trong tay khẽ run lên, không ngờ thoáng chốc không cẩn thận mà lại rơi vào tình cảnh lúng túng thế này. Bắc Nguyệt, ta đã coi thường ngươi rồi.

Hắn cắn đầu lưỡi một cái, phun một ngụm máu đặc lên trên Thanh Khư kiếm. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh, người kiếm hợp làm một, cuối cùng hóa thành một luồng sáng xanh xông thẳng tới chân trời.

“Là lúc này!”

Con ngươi Lý Thanh Sơn sáng ngời, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đã lâu, lúc này chợt giương đôi cánh Phong Thần ra, khua Huyết Đao trong tay tạo nên ánh đao như một dải lụa, suýt nữa cắt đứt được luồng sáng màu xanh.

Phó Thanh Khâm không những không giận mà còn cười, Thanh Khư kiếm tỏa ra một loạt vòng sáng màu xanh, khiến đống phế tích cung điện thành trì lúc nãy bung ra giữa không trung. Trong lúc hoảng hút, Lý Thanh Sơn lại rơi vào trong Thanh Khư ảo cảnh một lần nữa.

Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba đạp không theo sát phía sau, binh khí trong tay họ đã sẵn sàng, sau đó họ lập tức vung binh khí về phía Phó Thanh Khâm nhưng lại rơi vào khoảng không. Các nàng trực tiếp xuyên qua mảnh ánh sáng màu xanh kia, kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại thì thấy Thanh Khư ảo cảnh tựa như ảo cảnh giữa bầu trời, thấy nhưng không với được.

Phó Thanh Khâm nói đầy thâm thúy:

“Cho dù có vạn người thì cuối cùng cũng chỉ có một mình ngươi đối mặt với ta. Ngươi chuẩn bị xong chưa? Bắc Nguyệt.”

Lúc này, rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ dồn dập tới cứu viện, nhìn dáng vẻ thảm khốc của núi Đồng Đỉnh rồi lại nhìn về phía ảo cảnh trong không trung, trong phút chốc chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Dạ Lưu Ba lớn tiếng nói:

“Nhanh, mở ra U Du lộ.”

Tuy rằng chưa từng giao đấu với Phó Thanh Khâm, nhưng vị sứ giả liên lạc của Tàng Kiếm cung này cũng có danh tiếng hiển hách ở dưới lòng đất. Người này từng đấu vài lần với Cường Thạch và Huyết Ảnh, mà lần nào cũng chiếm thế thượng phong. Tuy rằng không thể gϊếŧ được hai yêu tướng nhưng lần nào cũng ép họ phải trở về, lại còn bị thương nữa.

“Không cần.”

Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm Phó Thanh Khâm ở trước mặt mà thản nhiên nói. Thanh Khư ảo cảnh này không giống với trận pháp, nó hoàn toàn do Phó Thanh Khâm điều khiển, cho dù miễn cưỡng xông vào thì cũng sẽ bị gạt bỏ ra ngoài.

“Dạ Lưu Tô làm thống soái, hiện tại bắt đầu dùng hết khả năng sát hại tu sĩ Tru Yêu Minh.”

“Lưu Tô nhận lệnh.”

Dạ Lưu Tô vươn người lướt về phía các tu sĩ Trúc Cơ tới cứu viện, số Dạ Du Nhân còn lại theo sát phía sau, người mới đến giữa không trung đã hòa vào trong bóng tối, biến mất không thấy tăm hơi.

Sắc mặt các tu sĩ Trúc Cơ hoàn toàn thay đổi, họ chưa từng gặp nhiều thích khách Dạ Du Nhân cấp Độ Kiếp cùng xuất hiện như vậy.

“Kiếm Khí Như Núi!”

Trường kiếm sau lưng một tu sĩ trung niên mặc đạo bào ra khỏi vỏ, biến ảo ra tầng tầng kiếm ảnh bao quanh chính bản thân người đó tựa như tạo thành núi kiếm. Nếu là đối đầu với mấy Dạ Du Nhân thì chiêu nay đã đủ để phòng thân, vì Dạ Du Nhân yếu nhất phương diện mạnh mẽ tấn công chính diện. Nhưng giờ phút này, hắn lại phải đối đầu với mấy chục thích khách Dạ Du Nhân mạnh nhất cơ.
Tiếng binh khí va chạm “binh binh bang bang” vang lên, bóng người thích khách Dạ Du Nhân lóe lên tựa như lũ quỷ, suýt chút nữa áp lại được núi kiếm khí.

Tu sĩ trung niên hoảng hốt, lấy một hạt sấm sét từ túi Bách Bảo ra rồi tung lên, một trận nổ tung “ầm ầm” vang lên ngăn cách thế tiến công của Dạ Du Nhân. Thế là hắn nhân cơ hội này mà vội vã ngự kiếm rời đi.

Dạ Lưu Ba lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, quăng kiếm đi rồi dùng cung, kéo căng dậy tựa như trăng tròn, giữa hai ngón tay đã ngưng tụ thành một mũi tên nhọn màu đen. Sau lưng nàng, mười mấy thích khách Dạ Du Nhân cũng có cùng động tác này. Tài bắn cung là tài nghệ bắt buộc phải học từ nhỏ ở trong tộc Dạ Du Nhân.

Một màn mưa tên màu đen xuyên qua sương mù của vụ nổ, yên tĩnh tạo thành những quỹ tích màu đen.
Tu sĩ trung niên hô lớn về phía bóng lưng các tu sĩ Trúc Cơ khác:

“Đạo hữu, cứu ta!”

Thế mà các tu sĩ Trúc Cơ khác lại tuân theo tôn chỉ “đạo hữu chết, bần đạo không chết”, nên đều trốn đi thật xa mà không quay đầu lại. Liều mạng với mười mấy Dạ Du Nhân cấp Độ Kiếp sao? Họ còn chưa điên.

Tu sĩ trung niên nỗ lực ngăn cản mấy mũi tên dài, đạo bào trên người phấp phới, không ngờ đó cũng là một món linh khí hộ thể cực phẩm cực kỳ hiếm thấy, giúp hắn cản được bảy đến tám mũi tên liền. Nếu là đánh đơn lẻ thì gần như không thể thất bại, nhưng trong tình thế số lượng chênh lệch tuyệt đối thế này thì đạo bào hoàn toàn không có thời khôi phục sức mạnh. Trong phút chốc, nó đã bị mưa tên xé xách rồi xuyên qua, cũng biến tu sĩ trung niên thành chiếc tổ ong vò vẽ rồi ngã xuống từ giữa bầu trời.
Bình Luận (0)
Comment