Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 817 - Chương 817: Câu Giờ

Chương 817: Câu Giờ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 817: Câu Giờ


Mà mấy “đạo hữu” kia của hắn cũng không trốn được dễ như vậy. Sáu vị chủ mẫu tách ra ngăn cản đường đi của họ, vì tốc độ chính là ưu thế của các nàng nên cơ hội gϊếŧ nhiều tu sĩ Trúc Cơ một cách nhẹ nhàng như vậy là không nhiều.

“Ngươi cho rằng làm thế có thể quấy nhiễu tầm thần của ta sao.”

Phó Thanh Khâm nói, liên tục khôi phục sức mạnh bị hao tổn lúc nãy nhờ vào Thanh Khư ảo cảnh.

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhiễu loạn tâm tư ngươi. Sao nào, ngươi không nghĩ tới cảnh tượng này đúng không!”

Lý Thanh Sơn buông tay nói, thế nhưng cũng không chủ động tấn công, mà trò chuyện gϊếŧ thời gian với Phó Thanh Khâm một cách đầy hứng thú.”

Xưa nay hắn không phải người thích nói nhảm. Hắn ghét cay ghét đắng cái chuyện ngu xuẩn như là mà còn phí lời, giải vờ giả vịt rồi để đối thủ trở mình trong khi bản thân ở tình cảnh chiếm ưu thế tuyệt đối.

Vừa hay lại ngược lại, sau khi chứng kiến tốc độ ngự kiếm chạy trốn của Phó Thanh Khâm, hắn biết rõ mình cũng chẳng có “ưu thế” đáng kể gì. Hiện tại, dù cho hắn liều mạng già đại chiến ba trăm hiệp với Phó Thanh Khâm, mà Phó Thanh Khâm một lòng muốn trốn thì hắn vẫn không thể ngăn cản.

Khi đạt tới cảnh giới này của họ, đa số tình huống một chọi một đều sẽ rơi vào cụ diện này, dễ phân thắng bại nhưng khó phân sống chết.

Còn đối với Lý Thanh Sơn mà nói, thắng một trận cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, thế nên hắn cố ý cho Phó Thanh Khâm hy vọng có thể gϊếŧ mình chỉ để kéo dài thời gian, vì trợ thủ của hắn đang trên đường tới rồi.

Lúc thấy Phó Thanh Khâm, Lý Thanh Sơn đã biết rõ đây là một cơ hội trời cho để khiến Tru Yêu Minh bị “thương nặng”. Phân thân của hắn bắt đầu hành động tích cực ở dưới lòng đất, sự giúp đỡ mà hắn tìm cũng không phải là Tiểu An.

Trong hang động dưới lòng đất, Huyết Ảnh lạnh lùng nhìn Lý Thanh Sơn:

“Ngươi dám đến lãnh địa của ta?”

“Phó Thanh Khâm ở núi Đồng Đỉnh, đang đối đầu với bản tôn, muốn báo thù thì đến!”

Lý Thanh Sơn lên tiếng, chỉ có tên Huyết Ảnh với tốc độ quỷ dị kia mới có thể nhắm vào Phó Thanh Khâm, chặt đứt một khả năng sống của Phó Thanh Khâm.

“Ngươi nói thật sao?”

Sắc mặt Huyết Ảnh thay đổi, sự thù hận hắn dành cho Lý Thanh Sơn cũng chẳng kém gì Phó Thanh Khâm, vì hai người đều từng sỉ nhục hắn.

“Tin hay không tùy ngươi.”

Lý Thanh Sơn xoay người rời đi, Huyết Ảnh nhoáng cái đi tới trước mặt hắn:

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là tìm Cường Thạch và Long Oa. À đúng rồi, còn có La Ti Chu Hậu, ta muốn bẩm bảo với nàng rằng cơ hội phản công tốt đến rồi.”

Lý Thanh Sơn vòng qua Huyết Ảnh rồi phi thân rời đi, hắn không biết chiến thuật chiến lược gì, chỉ là đột nhiên phát hiện trên tay mình có một quân bài tốt, muốn thắng lớn một phen.

Chiến tranh cũng không phải trò chơi có thể đạt được thắng lợi dựa vào âm mưu quỷ kế, cái gọi là bày mưu tính kế không huyễn hoặc như trong tiểu thuyết miêu tả, mà trong đó tràn ngập biến số, một điều ngẫu nhiên cũng có thể thay đổi hướng đi của cuộc chiến.

Điều chân chính quyết định thắng thua vẫn là thực lực của hai bên. Ít nhất thì nó đúng vào lúc này, khi Dạ Du Nhân tộc đoàn kết nhất trí thì càng có được sức mạnh lớn hơn nhiều so với Tru Yêu Minh có suy nghĩ gian dối trong lòng.

Phó Thanh Khâm chỉ suy nghĩ một chút là đã hiểu rõ tất cả những thứ này, càng đoán được đôi chút về mục đích của Lý Thanh Sơn. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh như nước, trái lại còn mỉm cười nói:
“Ta biết suy nghĩ của ngươi, thế nhưng dù Huyết Ma và Thạch Ma cùng đến thì ngươi cũng không gϊếŧ được ta.”

“Không ngại thì thử một chút xem sao.”

Lý Thanh Sơn ngồi xuống bậc thang phủ kín rêu xanh:

“Chỉ mong thuộc hạ của ngươi cũng kiên cường như ngươi, chẳng qua ngươi cũng chỉ hung hăng được nhờ một thanh kiếm mà thôi.”

Nơi sâu dưới lòng đất, Cường Thạch cười khẩy nói:

“Ngươi muốn ta giúp đỡ ngươi?”

“Không phải, ta khuyên ngươi nên nhân cơ hội này mà tiến công các môn phái khác, hiện tại là thời cơ tốt nhất.”

Lý Thanh Sơn nói xong thì xoay người rời đi, Cường Thạch không theo kịp tốc độ ngự kiếm phá không của Phó Thanh Khâm, chỉ sợ sức mạnh của Sát Sinh Thạch cũng không có lợi ích gì nhiều, nhưng mạnh mẽ tấn công môn phái khác thì lại tốt đến mức không thể tốt hơn.
Phó Thanh Khâm nói không sai, cái chết chắc chắn không tồn tại từ khi mới bắt đầu, nhưng chí ít hắn có thể hủy diệt Tru Yêu Minh.

“Quân tử cũng giống người thường, chỉ là giỏi dùng những thứ bên ngoài thôi. Ngươi cũng đâu chỉ dựa vào bản thân mình?”

Phó Thanh Khâm ngâm nga nói, sau đó tiến lên ngồi xuống trên chỗ bức tường đổ ở bên phía tay phải của Lý Thanh Sơn, cười tiếp lời:

“Một đám tu sĩ Trúc Cơ cũng không quan trọng như ngươi tưởng tượng đâu. Nếu so sánh thì ta vẫn để ý đến ngươi hơn. Trong thời gian vài năm ngắn ngủi, mà ngươi từ một yêu quái, à không, một yêu thú mà lại đạt đến trình độ như thế này, thực sự đáng kinh ngạc.”

Lý Thanh Sơn nhướng đuôi lông mày, cười nói:

“Ngược lại họ rất quan trọng đối với ta.”

Nếu không có những trận chiến này, không có nhiều chiến lợi phẩm như thế thì làm gì có hắn của bây giờ.
“Nhờ vào đan dược mà miêu yêu kia đưa cho ngươi sao? À không, thế thì vẫn thiếu nhiều lắm, chắc hẳn ngươi có phúc duyên kỳ ngộ khác.”

Phó Thanh Khâm làu bàu.

Bình Luận (0)
Comment