Chương 818: Nhập Vi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 818: Nhập Vi
“Đương nhiên là ta có phúc duyên thâm hậu rồi.”
Lý Thanh Sơn hờ hững nhìn xuống phía dưới, mấy tu sĩ Trúc Cơ kia tựa như đàn nai bị bầy sói bao vây, dần dần không chống đỡ nổi rồi lần lượt chết đi.
“Đúng rồi, ngươi biết ai là kẻ gϊếŧ Phi Long trưởng lão không?”
Phó Thanh Khâm đột nhiên hỏi, một tay hắn cầm sừng Giải Trĩ được giấu trong tay áo. Hắn ở lại đây là vì muốn biết rõ chuyện này, đây mới là chuyện quan trọng nhất đối với Tàng Kiếm cung. Mấy lời đối thoại qua lại lúc nãy chỉ là tiền đề cho câu hỏi này thôi, này gọi là tập kích bất ngờ.
Đương nhiên kẻ địch sẽ không nói lời thật, nhưng có sừng Giải Trĩ ở đây, hắn tin rằng mình có thể biết rõ chân tướng.
Lý Thanh Sơn há miệng muốn nói nhưng suy nghĩ một chốc thì lại ngậm miệng không đáp, hơn nữa còn nhắm mắt lại, nói chuyện với người như này thì tuyệt đối không thể lơ là được.
Con ngươi Phó Thanh Khâm lóe lên ánh sáng màu xanh, hơi mỉm cười nói:
“Được rồi, ta nghĩ ta đã biết rồi, thực ra ngươi cũng không phải người giỏi che giấu, người kia mới là cội nguồn của tất cả sức mạnh của ngươi, đúng không?”
Lý Thanh Sơn mở to hai mắt:
“Ngươi cầm gì trong tay?”
…
Lý Thanh Sơn vung tay phải lên khiến bức tường đổ “ầm ầm” nát tan, Phó Thanh Khâm hóa thành hàng loạt đốm sáng màu xanh rồi bay ra, lượn vờn quanh Lý Thanh Sơn, chỉ tụ lại thành khuôn mặt của Phó Thanh Khâm rồi nói:
“Ngươi cho rằng ngươi đã đủ mạnh, nhưng thực ra ngươi lại chỉ có một thân mọt mình.”
“Phó Thanh Khâm, ngươi thích phí lời thật đấy, mạnh yếu sống chết há lại là chuyện nói bằng miệng, vác kiếm của ngươi đến nói chuyện đi!”
Lý Thanh Sơn cười to ầm ĩ, Huyết Đao múa loạn lên nhưng vẫn chém chuẩn xác vào mỗi một điểm sáng màu xanh. Ánh sáng màu xanh chia ra làm hai lần thứ hai, càng nhìn càng rối, ánh đao thì chém lên trên chúng như hình với bóng, ánh sáng màu xanh lại chia làm bốn rồi phân hóa theo ánh đao.
Ánh đao điên cuồng lóe lên, đôi mắt Lý Thanh Sơn lại phẳng lặng không một gợn sóng, chỉ hơi lộ ra tia sáng màu lam. Thời gian như bị kéo dài, trôi đi hết sức chậm chạp, quỹ tích của từng điểm sáng màu xanh trở nên cực kỳ rõ ràng.
Keng! Một tiếng kim loại va chạm vang lên, Thanh Khư kiếm được hợp lại từ vạn điểm sáng màu xanh va chạm với Huyết Đao. Phó Thanh Khâm phi thân trở ra với vẻ khá là kinh hãi, cuối cùng khuôn mặt không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa:
“Nhập Vi cảnh!”
Sức mạnh của Phó Thanh Khâm không chỉ bắt nguồn từ Thanh Khư kiếm, mà còn từ sự tích lũy vững chắc của Tàng Kiếm cung, nơi cung cấp sự giáo dục tinh anh cho các đệ tử được chọn lựa kỹ càng.
Nếu nói Bách Gia kinh viện và các môn phái nhỏ tương tự như trường học bình thường, vậy thì Tàng Kiếm cung kia chính là lớp huấn luyện thiên tài. Ở trong trường học phổ thông, học sinh có thể ghi nhớ công thức và vận dụng linh hoạt đã được coi là học sinh giỏi, nhưng ở Tàng Kiếm cung thì học sinh phải tự hiểu công thức dưới sự dẫn dắt của giáo viên thì mới được xem như là đạt chuẩn.
“Nhập Vi cảnh, các ngươi gọi như thế sao?”
Sau khi Lý Thanh Sơn tu thành Linh Quy tầng thứ tư thì có thể cảm nhận được sống chết chỉ bằng suy nghĩ, có những biến hóa vô cùng ảo diệu. Nếu dùng nó trên yêu đan linh quy thì hắn càng nhạy bén trong việc phát hiện ra điềm lành điềm xấu. Nếu sử dụng Linh Quy Huyền Giáp thì có thể phản lại đòn công kích của kẻ địch, lúc nãy hắn đã dùng ở trên đao pháp để ép Phó Thanh Khâm phải lui. Hắn vẫn mãi không biết cái này là thiên phú hay là cái gì, cuối cùng hôm nay Phó Thanh Khâm cũng cho hắn lời giải thích rồi.
“Không thể không thừa nhận ngươi thật sự là kẻ địch có thể uy hϊếp ta. Ta luôn dành vài phần tôn trọng đối với kẻ địch như vậy, nhưng đây cũng không phải chuyện may mắn đối với ngươi.”
Ánh mắt Phó Thanh Khâm tựa như kiếm, hai ngón tay ở bàn tay trái chắp lại thành kiếm, tay phải đưa Thanh Khư kiếm ra phía sau.
Lý Thanh Sơn chém một đao xuống, ánh đao tựa như dải lụa đỏ như máu, sóng địa chấn bắn tung lên, ánh sáng đỏ tung tóe bốn phía khiến Thanh Khư ảo cảnh trở nên đỏ chót.
“Thanh Khư kiếm. Vạn kiếm sinh!”
Phó Thanh Khâm nhỏ giọng ngâm nga, vừa đâm chiêu kiếm ra mà ánh sáng xanh và ánh đao đã va chạm kịch liệt. Ánh sáng xanh lóe lên, xuyên qua ánh đao rồi đâm thẳng đến mi tâm Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nghiêng đầu né rồi cất bước về phía trước, vừa định dừng chân thì một thanh Thanh Khư kiếm chợt phóng lên trời. Hắn lập tức xoay chân, ngửa mặt ra sau, ánh kiếm sượt sát qua mặt, chân hắn vẫn chưa chạm đất thì một tia sáng màu xanh đã chui lên từ dưới đất, chiêu kiếm sau còn nhanh hơn chiêu kiếm trước.
Bước chân Lý Thanh Sơn uyển chuyển qua lại trong ánh kiếm, tựa như mãnh hổ đi lại ở rừng rậm, vững vàng tiến nhanh về phía trước, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào Phó Thanh Khâm.
Ánh kiếm ngày càng dày đặc, hắn tiện tay vung Huyết Đao lên, mở ra một con đường trong rừng rậm rồi to tiếng cười nhạo:
“Đây là sự bất hạnh của ta sao? Vậy thì ta vẫn rất may mắn.”
Phó Thanh Khâm nở nụ cười:
“Trò hay vừa mới bắt đầu thôi.”