Chương 824: Trấn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 824: Trấn
Văn Chính Danh nhắm mắt lại, chậm rãi than một tiếng, tra kiếm vào vỏ, phá không mà đi, để lại một câu nói.
"Nếu Cố đạo hữu cứ lưỡng lự như vậy, rồi sẽ có lúc chịu thiệt đó. Xin hãy tự lo cho bản thân đi.”
"Cảm ơn Văn đại nho nhắc nhở, nhưng mọi việc trên thế gian đâu thể theo lòng người được, có được tất có mất."
Cố Nhạn Ảnh chắp tay, gió cuốn mây tan mà bay vυ"t lên thiên không.
Trong chớp mắt, ba người quan sát không nhịn được mà lên đài đã quay lại trong bóng tối. Dưới Đồng Đỉnh sơn đã hoàn toàn nát vụn, Lý Thanh Sơn nhặt đỉnh đồng lên, tuy có điểm hư tổn, nhưng tốt xấu gì cũng là một kiện pháp khí.
Các Dạ Du nhân bị dọa sợ lại vô thanh vô tức tụ tập lại, đều lo lắng bất an ra mặt, vào lúc then chốt mà lại bỏ chủ soái để chạy trốn, ở bất kỳ tổ chức nào cũng là không thể tha thứ được.
"Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Dạ Minh Châu cẩn thận dè dặt thăm dò, nhưng trên mặt Lý Thanh Sơn cũng nhìn không ra hỉ nộ.
"Đi về!"
Lý Thanh Sơn hạ lệnh, bây giờ lại động thủ thì cũng đã mất đi hiệu quả đột kích, Dạ Du nhân lại không quen hành động dưới ánh nắng, được nọ mất kia, không có lợi cho việc tái chiến.
"Không tiếp tục tấn công ư?"
"Vết thương của Lưu Ba quan trọng hơn."
Lý Thanh Sơn rẽ ngang mọi người, đi đến trước mặt Dạ Lưu Ba, nàng vẫn còn đang hôn mê.
Lý Thanh Sơn vuốt nhẹ gò má của nàng, cảm giác trong cơ thể nàng có một luồng khí tức đang ngang ngược hoành hành, thứ làm nàng hôn mê chính là hạo nhiên chi khí của Văn Chính Danh. May là Văn Chính Danh vẫn luôn tập trung tinh thần vào trên người mình, nàng chỉ là bị phản kích làm bị thương, nếu Văn Chính Danh phân ra một chút tinh thần để đối phó với nàng thì kết quả đã là hương tiêu ngọc vẫn.
Mỗi một lần Thiên kiếp, đều là một tầng cảnh giới. Hơn nữa khác biệt vô cùng lớn, như là rãnh trời.
Dạ Minh Châu nhíu mày bẩm báo:
"Luồng khí tức này vô cùng ngoan cố, hơn nữa lại âm ỷ khắc chế sức mạnh của Dạ Du nhân chúng ta, cực khó đối phó."
Lý Thanh Sơn vung tay lên, từng phiến Linh Quy huyền giáp bay ra rồi tụ lại bao trùm lấy nàng, trôi nổi trong không trung như một cỗ quan tài bằng thủy tinh.
Lý Thanh Sơn thở dài một hơi, sự tiêu hao của hắn cho cuộc chiến này là cực đại, bất kể là yêu khí hay là tinh thần. Lúc này mới coi như là khôi phục được mấy phần.
Mắt trừng lớn lên, yêu đan chuyển động, Linh Quy trấn hải!
Tuy tu vi tinh thâm, thông hiểu mọi loại dị năng thần thông, nhưng mượn sức mạnh của Linh Quy huyền giáp để thi triển Linh Quy trấn hải trên người khác thì hắn cũng là lần đầu thử nghiệm.
Dạ Lưu Ba chấn động cả người, lộ ra thần sắc thống khổ, hạo nhiên chi khí trong cơ thể như có linh tính tả đột hữu xung tránh khỏi sức mạnh của Lý Thanh Sơn, đồng thời tạo thành tổn thương càng lớn cho Dạ Lưu Ba.
"Chủ nhân."
Dạ Lưu Tô lo lắng nói.
Ngoài tầng mây, Văn Chính Danh quay đầu nhìn lại, tuy nhền nhện tinh gϊếŧ một tên Trúc Cơ tu sĩ ngay trước mặt hắn, nhưng hắn ra tay cũng không phải không có thu hoạch gì.
Lý Thanh Sơn nhíu mày, rành rành chỉ là một cỗ hạo nhiên chi khí, hắn đã dùng toàn bộ yêu khí nhưng lại có cảm giác không thể trấn áp được, giống như dùng một đội tạp bình đối kháng với vài chục tinh binh thiết kỵ, cứ như vậy thì không qua bao lâu nữa Dạ Lưu Ba sẽ mất mạng.
Lý Thanh Sơn hạ quyết tâm, quát khẽ một tiếng "Trấn". Linh Quy huyền giáp ép xuống bốn phía, thâm nhập vào cơ thể Dạ Lưu Ba, triệt để dồn ép cỗ hạo nhiên chi khí kia đến mức không trốn đi đâu được nữa, cuối cùng tan biến hoàn toàn.
"Yêu nghiệt giỏi lắm!"
Ánh mắt Văn Chính Danh lóe lên, do dự một chút rồi cũng phất tay áo rời đi.
Một lát sau, Dạ Lưu Ba từ từ tỉnh lại, nhìn đến Lý Thanh Sơn, yếu ớt nói:
"Chủ nhân, ngươi không sao chứ!"
"Ta đương nhiên không sao cả."
Lý Thanh Sơn mềm lòng, khẽ cười rồi bỏ Linh Quy huyền giáp đi, đặt đan dược chữa thương vào trong miệng nàng rồi bế nàng lên:
"Đi thôi!"
Dạ Lưu Ba có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó lại vô cùng vui vẻ, tay vòng qua cổ Lý Thanh Sơn, đầu dán vào trong ngực hắn, bộ dáng ngọt ngào ra mặt.
Nhóm người quay về động phủ trong lòng đất, Lý Thanh Sơn đặt Dạ Lưu Ba lên trên thạch đài:
"Nghỉ ngơi một chút đi!"
Lại lấy ra tất cả bách bảo nang thu được trong trận chiến này, bắt đầu luận công ban thưởng.
"Lưu Tô, ngươi tính toán đi."
Dạ Lưu Tô tuân mệnh đi lên, mở ra từng cái bách bảo nang một, tiến hành thống kê.
Trận này chém gϊếŧ chín Trúc Cơ tu sĩ, vô số luyện khí sĩ, chiến lợi phẩm thu được cực kỳ phong phú. Chỉ riêng cực phẩm linh khí đã có mười bảy kiện, thượng phẩm linh khí hơn trăm, những linh khí khác gộp lại cũng gần ngàn.
Mỗi một món đồ được lấy ra là mắt các Dạ Du nhân lại lấp lánh theo. Mà các loại đan dược càng là chói lóa cả mắt, đếm không hết được. Chờ đến khi Dạ Lưu Tô lấy hết các loại phù lục pháp trận, khôi lỗi ra, gần như đã bày ngập cả động quật, biến thành một kho báu khổng lồ.
"Đầu tiên là phần của ta."
Lý Thanh Sơn chọn những đan dược có ích cho mình trước tiên, trong đó riêng Đạo Hạnh đan có bốn viên, thêm những đan dược cao cấp khác, đủ để bảo đảm hắn có thể tu Ngưu ma đến tầng thứ tư.