Chương 823: Không Còn Là Bàn Cờ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 823: Không Còn Là Bàn Cờ
Lần này, Lý Thanh Sơn nín thở ngưng thị mới nhìn rõ, cái đỉnh đồng trải qua vài lần oanh kích mà vẫn an nhiên vô dạng lại bị một sợi tơ nhện óng ánh mỏng hơn cả sợi tóc xuyên thấu. Lúc thu hồi về lại trong tay Chu hậu đã bị nhuộm thành một sợi chỉ đỏ diễm lệ. Một Trúc Cơ tu sĩ bị La Ti Chu hậu tiện tay gϊếŧ chết như gϊếŧ ruồi nhặng vậy.
Văn Chính Danh ở cự ly khá xa chưa kịp phản ứng, đại phát lôi đình:
"Yêu nghiệt!"
"Tới đi!"
La Ti Chu hậu dang cánh tay thon dài ra, váy dài đỏ rực như lễ phục, nửa lộ ra bộ ngực nở nang, yêu diễm không gì sánh kịp, như muốn ôm lấy trường kiếm của Văn Chính Danh, nụ cười trên mặt vô cùng ác độc diễm lệ.
Lý Thanh Sơn chợt hiểu trong lòng, cuộc chiến này vừa bắt đầu thì Thanh Hà phủ sẽ không còn là bàn cờ nữa. Dư quang quét ra, Dạ Lưu Tô đã nhân trận nổ vừa nãy mà đưa Dạ Lưu Ba lui về phía xa, mới hơi hơi yên tâm. Tuy hôn mê bất tỉnh nhưng may là vẫn còn sống.
Áo bào của Văn Chính Danh bay phần phật, hạo nhiên chi khí cuộn trào, đại chiến lập tức bộc phát
Nụ cười trên mặt La Ti Chu hậu cứng lại, một giọng nói làm Lý Thanh Sơn cảm thấy rất quen thuộc từ thiên không truyền tới:
"A La, lại là lâu rồi mới gặp."
Nháy mắt, một thân ảnh hạ xuống giữa La Ti Chu hậu và Văn Chính Danh, bạch y như tuyết, tư thái bồng bềnh, tay cầm quạt ngọc cốt, nụ cười tự nhiên như gió, chính là Cố Nhạn Ảnh. Khán giả vẫn luôn ẩn thân sau màn cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa mà nhảy lên đài rồi.
Cố Nhạn Ảnh thâm thúy liếc Lý Thanh Sơn một cái, ba năm trước vốn muốn giáo huấn tiểu tử không nghe lời này một trận, sau đó bị một việc khác làm phân tâm, lúc quay lại thì hắn đã bắt đầu bế quan, vừa bế quan là ba năm liền, vừa xuất quan liền quậy long trời lở đất, giống như là muốn bù lại tất cả quãng thời gian đã lãng phí vậy.
Cố Nhạn Ảnh nhìn hai đại cao thủ nhân đạo yêu đạo, cười vui vẻ nói với Lý Thanh Sơn:
"Lại có thể làm cho Văn viện chủ thi triển ra Tam Tài kiếm, ngươi cũng coi như lợi hại đấy."
"Không dám không dám."
Hiện tại Lý Thanh Sơn tâm tư rất cẩn thận, càng cảm thấy Cố Nhạn Ảnh có lẽ đã phát giác ra gì đó, không biết là vào lúc nào? Ba năm trước hay là khi hắn gia nhập Bách Gia kinh viện, hoặc là ngay từ đầu đã biết rồi.
Nàng vốn có vô số cơ hội để chế phục hắn, lại vì lý do gì mà giương cung nhưng không bắn? Chẳng lẽ là nể tình đều là yêu quái à? Hay là sợ người đã gϊếŧ Phi Long trưởng lão là Ngưu ca nên muốn quan sát cẩn thận một phen?
"Cố Nhạn Ảnh, ngươi cút ra cho ta!"
La Ti Chu hậu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cố thống lĩnh, yêu ma ngông cuồng như vậy, lão phu nắm giữ chính đạo, không thể vẫn ngồi nhìn không quản nữa. Nếu ngươi chịu giúp ta trảm yêu trừ ma, xin hãy ra tay, còn nếu không thì mời tránh sang một bên, đừng cản trở ta."
Khí thế của hai người cùng tập trung trên người Cố Nhạn Ảnh, muốn ép nàng rời đi.
Cố Nhạn Ảnh khổ não ra mặt, lấy quạt gõ gõ trán, thổn thức nói:
"Ta khó mà có thể nghe theo hai vị."
Dời ánh mắt, khóe môi cong lên:
"Chỉ có thể làm theo con tim thôi."
Lý Thanh Sơn luôn cảm thấy lời này là nói cho bản thân hắn nghe, lại có chút cảm giác ưu sầu, nhân đạo hoặc yêu đạo, bất kể là chọn bên nào, đều không thể có được sự yên bình thật sự, chỉ có thể đi theo con đường của chính bản thân mình, nhưng mà lại là một con đường cô độc không ai hiểu được, trong mắt bất kỳ thế lực nào đều là kẻ phản đồ đáng ghét.
Lý Thanh Sơn khẽ giật mình, ngước nhìn tư thế hiên ngang độc lập của nàng, dung nhan tuyệt mỹ thiên hạ vô song, trong lòng hơi xúc động, không nhịn được đặt tay lên ngực tự hỏi, tấm chung tình ngày xưa có từng thay đổi hay chưa?
"Ta có trách nhiệm đảm bảo cuộc chiến này phải tiếp tục mà không bị can thiệp, nhưng xem ra không có lời lẽ nào có thể thuyết phục được hai vị."
Cố Nhạn Ảnh thu lại nụ cười, xoạt một tiếng, mở quạt xếp ra:
"Ai không hài lòng với sự phân xử của ta thì cứ ra tay với ta đi!"
La Ti Chu hậu hừ nhẹ một tiếng, khẽ giơ ngón tay lên.
Lý Thanh Sơn đi lên trước một bước, nhỏ giọng nói:
"Chu hậu đại nhân, trận chiến này chúng ta đã chiếm thế thượng phong rồi."
La Ti Chu hậu quay lại nhìn:
"Ý của ngươi là?"
"Tình hình ổn rồi thì nên thu binh thôi."
Lý Thanh Sơn nhún nhún bả vai, hiện tại mà phá đi ván cờ thì lập tức sẽ phải chịu sự đuổi gϊếŧ của Văn Chính Danh. Không bằng mượn cơ hội này vơ vét đủ lợi ích trong bàn cờ này đã rồi tính, rồi sẽ có một ngày có thể vượt ra khỏi bàn cờ, chém đứt hết những bàn tay dám thao túng hắn.
La Ti Chu hậu trầm ngâm một lát, hình như cũng cảm thấy phá hoại đi cục diện tốt mà Lý Thanh Sơn sáng tạo ra có chút lãng phí, dù sao cuộc chiến là chuyện đã định, không gấp gáp nhất thời làm gì, thu lại yêu khi, quay người đi luôn.
Cố Nhạn Ảnh nói một câu "Cảm ơn." nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lý Thanh Sơn, quay người nói với Văn Chính Danh:
"Văn viện chủ, không cần người mình đánh người mình chứ! Lời của Phó Thanh Khâm ngươi cũng nghe thấy rồi, chẳng lẽ không có lòng tin với Tàng Kiếm cung như thế ư?"