Chương 822: Văn Chính Danh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 822: Văn Chính Danh
Mặt trời dần mọc lên, mặt trăng đã lặn xuống. Nhưng trời sáng thì cũng có sao, hiện tại uy hϊếp lớn nhất là Phó Thanh Khâm đã bị thương nặng, vô lực tái chiến, chính là thời cơ tốt để đại phá Tru Yêu minh.
"Bắc Nguyệt, ngươi ám hại ta!"
Một giọng nói cay độc phát ra từ trong rừng, Huyết Ảnh sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt vặn vẹo. Không, là cả người đều đang vặn vẹo để bổ sung lại phần ngực trống rỗng. Bị lôi long có lực phá hoại cực mạnh đánh trúng trực diện, một bộ phận thân thể của hắn đã trực tiếp tan biến, tạo thành tổn thương không thể bù đắp được, ba năm hút máu tu hành gần như bị hủy trong phút chốc.
Lý Thanh Sơn cười nhạo nói:
"Hóa ra ngươi vẫn không chết, muốn làm ngư ông mà cũng không tự lượng sức mình, mau cút đi. Không thì để lão tử tiễn ngươi một đoạn!"
"Ngươi...Ngươi..."
Huyết Ảnh chỉ vào Lý Thanh Sơn, tức đến tái cả mặt. Lần này ra tay mất cả chì lẫn chài, thật sự là mất hết thể diện.
Cánh phong thần phất lên, Lý Thanh Sơn xoải một bước đến trước mặt Huyết Ảnh, một đao chém hắn thành hai đoạn, quét ngang một cước, sức mạnh chấn động phát ra, đá nửa thân trên của Huyết Ảnh thành một cục máu thịt lẫn lộn bay ra:
"Biến đi!"
Lý Thanh Sơn vác đao quay lại, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảnh báo trong tâm trí giật liên hồi.
Phía đông đột nhiên sáng lên, một luồng khí cương trực vọt lên không trung. Nheo mắt nhìn thì thấy hóa ra là một lão giả nhỏ gầy mặt đầy nếp nhăn, trên khuôn mặt cứng nhắc của hắn toàn là chính khí, một kiếm vụt ra như mặt trời mọc đằng đông, không thể ngăn cản được.
Chính là viện chủ Văn Chính Danh của Tùng Đào thư viện, hắn vẫn luôn để ý đến sự biến hóa của thế cuộc ở Thanh Hà phủ, đặc biệt là hung thủ gϊếŧ chết Khương Sơn Thành kia. Vừa biết tin Lý Thanh Sơn hiện thân hắn đã lập tức đuổi tới, nhưng vì quy tắc cản trở nên không thể ra mặt. Sau đó lại thấy yêu nghiệt quá mức khoa trương nên cũng không nhẫn nại nổi nữa.
Văn Chính Danh mở miệng nói một câu như sấm rền đập vào tai Lý Thanh Sơn:
"Yêu nghiệt chịu chết đi!"
Kiếm phong lăng lệ đâm đau cả mắt, Lý Thanh Sơn lại nhớ tới Phi Long trưởng lão, trong lòng chùng lại, là tu sĩ Kim Đan, thấp giọng quát:
"Linh Quy huyền giáp!"
Màn sáng xanh nhạt sáu cạnh tầng tầng lớp lớp ngăn trước mặt Lý Thanh Sơn. Hắn không dám dùng lại kính tượng phản xạ, không chỉ vì hôm nay đã hao phí quá nhiều tâm niệm, càng bởi vì năng lực hiện tại của hắn e rằng không phản xạ nổi một phần trăm sức mạnh của người kia, chỉ có thể dùng phương thức đơn giản trực tiếp nhất để tiến hành phòng ngự.
Nếu Văn Chính Danh biến chiêu, Lý Thanh Sơn cũng sẽ có thể thoát thân từ trong luồng kiếm ý này.
Nhưng kiếm của Văn Chính Danh đã rút ra thì sẽ không quay lại, đến thẳng đi thẳng, chính trực như người, phá vỡ từng tầng Linh Quy huyền giáp. Đó là việc mà Phó Thanh Khâm muốn làm mà chưa thể làm được.
Lý Thanh Sơn lắng lại ánh mắt, buộc tâm trí ổn định lại, hai tay dang ra, tóc đỏ tung bay. Yêu đan Linh Quy quay tít, yêu khí trong người toàn bộ rót vào trong Linh Quy huyền giáp. Ta đã không phải là Lý Thanh Sơn của ngày xưa nữa rồi, dù tu sĩ Kim Đan có muốn gϊếŧ ta cũng không dễ dàng vậy đâu!
Toàn bộ Dạ Du nhân đều đại kinh thất sắc, dồn dập lùi về sau, các nàng không thể nào chống chọi lại sự đáng sợ của tu sĩ Kim Đan, lo sợ bị đối phương chú ý đến. Duy chỉ có Dạ Lưu Tô vẫn đứng ở đó.
Minh hoàng cẩm tú biến to ra vài trượng, bay về phía Văn Chính Danh, ngay khi vừa chạm vào cỗ ý chí cương trực kia thì roẹt một tiếng bị xé tan tành.
Dạ Lưu Ba hét lên một tiếng, hóa làm một cái bóng đen nhào về phía Văn Chính Danh, dữ tợn đâm dao găm xuống, lại ầm một tiếng bị bay ngược về, đâm nát vô số cây rừng.
"Lưu Ba!"
Dạ Lưu Tô kinh hô.
Ý chí cương trực của Văn Chính Danh cũng khẽ lay động, phá vỡ thêm ba tầng Linh Quy huyền giáp rồi như nỏ mạnh hết đà.
Lý Thanh Sơn động nộ, rút Linh Quy huyền giáp đi, há mồm phun ra một hạt châu hình bầu dục, chính là trứng phượng hoàng mà hắn ngưng tụ từ nham tương địa hỏa mà thành.
Ầm một tiếng như mặt trời mọc trên đất liền, lại như núi lửa phun trào.
"Nhân kiếm bình thiên hạ!"
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Văn Chính Danh cũng hơi biến sắc, quát khẽ một tiếng. Kiếm theo gió lên, hạo nhiên khí động, một kiếm bổ xuống, phá tan trùng trùng hỏa diễm, chém xuống đỉnh đầu Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn hét to vung huyết đao lên, không lui mà lại tiến, liều chết xông lên. Kiếm thế đột nhiên lệch đi, lướt qua bên cạnh hắn, rơi vào trên Đồng Đỉnh sơn xuyên tầng tầng đất đá. Đồng Đỉnh sơn ầm ầm nứt thành hai nửa, sụp đổ sang hai bên.
Văn Chính Danh cúi đầu nhìn, một sợi tơ nhện mảnh đến mức không thấy được đang quấn quanh lưỡi kiếm, nhìn về sau lưng Lý Thanh Sơn, lạnh lùng nói:
"Nhền nhện tinh!"
Lý Thanh Sơn quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào La Ti Chu hậu đã đứng sau lưng hắn, cười nói:
"Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng."
"Văn tiền bối cứu ta!"
Đỉnh đồng từ trong đất đá bay vọt lên, bay về phía sau Văn Chính Danh, trong đó truyền ra tiếng kêu cứu.
La Ti Chu hậu không thèm nhìn mà búng tay một cái, đỉnh đồng đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống, không còn động tĩnh gì nữa.