Chương 821: Nguyệt Ma - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 821: Nguyệt Ma
Nếu như là ngày xưa, Phó Thanh Khâm sẽ hoàn toàn không quan tâm đến điều này, bởi vì hắn có kiếm khí linh quang bảo vệ, cùng lắm là quay về tế luyện mấy ngày là hết. Nhưng hôm nay Thanh Khư kiếm liên tiếp bị thương, kiếm khí linh quang đã tiêu tan đến cực độ, nếu bây giờ còn bị huyết quang làm ô uế, vậy coi như sẽ không thể cứu vãn nữa rồi.
“Phó Thanh Khâm, ngươi cũng có ngày nay sao!”
Huyết Ảnh nở nụ cười xấu xa, thu cả màn máu kia lại. Lúc này Phó Thanh Khâm đã thành ba ba trong vại, hiện hình trước mặt hắn. Bản thân rơi vào tuyệt cảnh, không ngờ lại khiến cho Phó Thanh Khâm khôi phục lại dáng vẻ thong dong tự tại, nhanh như chớp lao về phía Huyết Ảnh.
Huyết Ảnh cũng không sợ làm Phó Thanh Khâm bị thương, hắn cười gằn một tiếng rồi phi thân, đây là cơ hội hoàn hảo để trả thù.
Lý Thanh Sơn khôi phục nguyên hình, hắn vung đôi cánh Phong Thần rồi sà xuống, không thể cho Huyết Ảnh một mình hưởng lợi túi Bách Bảo của Phó Thanh Khâm được. Vào lúc này, một linh cảm nguy hiểm xuất hiện làm cho hắn phải dừng lại và bay lùi về phía sau.
Huyết Ảnh không hề biết gì, trong tích tắc đã tiến đến sát gần Phó Thanh Khâm, Phó Thanh Khâm khẽ vung tay áo, cầm một đạo xích phù rồi giơ lên, phù văn ở mặt trên lóe sáng một cái.
Ánh sáng tỏa ra chói lóa, tia chớp trắng uốn lượn hàng trăm thước, giống như một con rồng. Trong phút chốc nụ cười xấu xa của Huyết Ảnh đã biến thành vẻ kinh sợ, cho đến khi hắn kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra thì lôi long đã xuyên thấu l*иg ngực.
Phó Thanh Khâm lướt qua người Huyết Ảnh, hắn vung một kiếm lên mà không tốn một chút sức lực nào. Dường như mãi một lúc sau, hắn mới nghe thấy tiếng sấm sét ầm ầm vang vọng giữa không trung, chấn động thiên địa.
Lý Thanh Sơn sững người, e rằng thứ vừa rồi Phó Thanh Khâm sử dụng không chỉ là xích phù, mà còn là trung phẩm hay thậm chí là thượng phẩm. Nếu như ngay từ đầu Phó Thanh Khâm đã sử dụng thứ đó, có lẽ thắng thua sẽ càng khó nói. Niềm vui vì đã chiến thắng của Lý Thanh Sơn chợt biến mất, thay vào đó là cảm giác thận trọng, hóa ra là hắn đã quá xem thường ba chữ "Tàng Kiếm cung".
Phó Thanh Khâm thoát thân ra ngoài, hắn không hề trốn chạy mà bay ở giữa không trung, trên mặt hắn là vẻ thổn thức không nói nên lời, thậm chí còn có một tia ảo não. Sau khi đã chứng kiến sức mạnh của lôi long, không còn ai dám tùy ý tiến lên trước nữa.
Ngay sau đó, hành động của Phó Thanh Khâm khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, hắn cúi người về phía Lý Thanh Sơn:
“Bắc Nguyệt, cho phép ta tạ lỗi ở đây, bởi vì quá khứ ta đã quá coi thường người.”
Lý Thanh Sơn cất lời:
“Ngươi đang cầu xin tha thứ ư?”
Phó Thanh Khâm nói:
“Không, đây là chiến thư.”
“Vậy thì cứ về cầm phù lục của ngươi tới đây, sau đó đại chiến ba trăm hồi với ta đi!”
Lý Thanh Sơn ngang nhiên không sợ, nhiệt huyết sôi trào nói tiếp.
Phó Thanh Khâm nói:
“Thân là kiếm tu, nếu như chưa đến lúc nước sôi lửa bỏng nguy hiểm cùng cực thì không được mượn sức mạnh của ngoại vật, đây là quy tắc bất thành văn của Tàng Kiếm cung.”
Lý Thanh Sơn cười nhạo lại:
“Đối với ngươi mà nói, quy tắc này cũng không phải không có chỗ dùng. Tốt nhất ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, nếu như ngươi dùng không đủ, có khi còn có thể đòi Tàng Kiếm cung tặng thêm nữa.”
“Ta, Phó Thanh Khâm xin thề, không mượn sức mạnh của ngoại vật, không dựa dẫm vào thành công của người khác, ta sẽ dùng thanh kiếm này chiến thắng ngươi.”
Phó Thanh Khâm giơ cao trường kiếm, thanh sam tung bay, trong giây phút này, vẻ suy sụp, tiêu điều, ảm đạm trên người hắn đều biến mất, thay vào đó là dáng vẻ kiếm khách tiêu diêu ban đầu.
---
Lý Thanh Sơn cũng bị kíɧ ŧɧíɧ lên hào khí trong lòng, thu lại nụ cười, cao giọng nói:
"Truyền lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, lúc ta với người này giao thủ, không ai được phép quấy rầy! Phó Thanh Khâm, ta có thể đánh bại ngươi một lần, thì sẽ có thể đánh bại ngươi lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến khi gϊếŧ chết ngươi mới thôi."
Năm ngón tay giơ ra rồi dùng sức nắm lại:
"Ta sẽ tự mình đánh nát sự kiêu ngạo của ngươi."
Ánh mắt của Phó Thanh Khâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn:
"Ngươi thực sự không giống yêu quái, đáng tiếc!"
Nói xong nhân kiếm hợp nhất, bay vυ"t đi.
Lý Thanh Sơn nhìn luồng sáng xanh đã bay xa, cũng không lãng phí khí lực đuổi theo làm gì. Phương Đông ánh lên một luồng sáng kim sắc, bay lên tận tầng mây, hào quang vạn dặm.
Trăng vẫn sáng ở phương Tây, treo lơ lửng ở trên đầu Lý Thanh Sơn, những tu sĩ từ xa ngước lên thấy cảnh này liền lẩm bẩm nói:
"Nguyệt ma."
Sau sự khủng bố của Huyết ma với Thạch ma, hắn vốn mai danh ẩn tích ba năm dùng một trận chiến mà thành danh, dùng sức mạnh cường đại hơn hai kẻ trước mà có được danh hiệu Nguyệt ma, như một cái bóng phủ lên tim của tất cả tu sĩ.
Dạ Du nhân cũng phải cúi đầu thần phục bóng dáng trên không trung đó. Các chủ mẫu cũng phải ngoan ngoãn dâng bách bảo nang lên.
Dạ Lưu Tô đi lên trước nói:
"Chủ nhân, tiếp theo chúng ta..."
Lý Thanh Sơn quét mắt một vòng, phi thân xuống, vững chãi đáp xuống đỉnh đồng đang định lén lút chạy trốn, sau đó giơ tay lên:
"Minh Châu, đem địa đồ tới."