Chương 820: Chờ Gì - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 820: Chờ Gì
Lúc này phía đông đã hửng sáng, Dạ Du nhân đều không dám tản ra xa, cứ đứng ở dưới chân Đồng Đỉnh sơn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lặng lẽ dõi theo trận quyết chiến trong Thanh Khư ảo cảnh.
Không gian giữa trời và đất dường như đã trở thành một vũ đài, những người khác đều ẩn mình dưới vũ đài để làm khán giả. Hai người Lý Thanh Sơn với Phó Thanh Khâm đứng ở giữa vũ đài, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Chiến thắng hay thất bại của họ sẽ quyết định kết cục của Thanh Hà phủ cũng như sống chết của vô số sinh mạng khác.
Có vài kẻ ngồi trên gian của khách quý trong bóng tối, ẩn thân che giấu sự tồn tại của họ. Mỗi người đều lặng lẽ quan sát quyết đấu với những tâm tư khác nhau.
Thấy Thanh Khư ảo cảnh biến thành một biển kiếm khí khổng lồ cuồn cuộn, bao phủ lấy tất cả, sau đó cuốn quanh Lý Thanh Sơn.
Trái tim Dạ Lưu Ba đột nhiên căng thẳng, nàng tự lẩm bẩm một mình:
“Chủ nhân quả nhiên là bất khả chiến bại.”
Dạ Lưu Tô vỗ vai nàng:
“Nói không sai, phải tin tưởng chủ nhân.”
Đuôi hổ của Lý Thanh Sơn cuốn lấy thanh huyết đao, huyễn hóa thành vô vàn lớp huyết quang, chiến đấu với kiếm khí làm nó tiêu tan. Hắn vung quyền đạp vó, điên cuồng như ma quỷ, không ngừng công kích vào không trung, tạo ra vô số vết nứt. Từng cỗ sức mạnh khủng khiếp lan tỏa ra bốn phương tám hướng, hủy diệt hết thảy kiếm khí. Ngay sau đó là một tiếng gầm vang dội điên cuồng, sóng chấn cuồn cuộn xuyên qua và chọc thủng cả biển kiếm khí, còn thấy được cả bầu trời lờ mờ sáng màu xanh đậm ở bên ngoài.
Nhưng hắn còn chưa kịp tận hưởng thì chợt rùng mình một cái, một cỗ sát khí lạnh lẽo truyền đến từ phía sau.
Phó Thanh Khâm vọt ra từ trong biển kiếm khí mênh mông, đạp lên trùng trùng sóng dao động. Thanh Khư kiếm chớp sáng, phảng phất như muốn rạch nát màn đêm đen. Một nhát kiếm này đã làm cho cả biển kiếm khí tan ra, sau đó toàn bộ tụ lại trên thân kiếm, một kiếm phá không.
Từng mảnh từng mảnh Linh Quy Huyền Giáp tập trung lại hóa thành một bức tường kính, và hình ảnh phản chiếu rõ ràng cho thấy hình ảnh của Phó Thanh Khâm. Đương nhiên Phó Thanh Khâm không phải cục đá trơ trơ ngốc nghếch, hắn đã lập tức cảm nhận hình ảnh trong kính, cả hình ảnh ấy và Phó Thanh Khâm đều mang một khí thế đương đồng.
Ánh mắt Phó Thanh Khâm lạnh lẽo, cho dù ngươi là thần tiên phương nào thì cũng chẳng ngăn được uy lực của Thanh Khư kiếm:
“Phá!”
Khi hai mũi kiếm chạm vào nhau, một gợn sóng hình vòng tròn dần dần xuất hiện trên mặt kính. Hình ảnh Phó Thanh Khâm ở trong kính cũng vặn cong, tiêu dẹp theo, trong phút chốc tiếng răng rắc vang lên, vết nứt lan tràn, bức tường và hình ảnh Phó Thanh Khâm đều ầm ầm rơi vỡ thành từng mảnh.
Phó Thanh Khâm không chút vui mừng, trong lòng còn trùng xuống.
Lý Thanh Sơn cười, lộ ra răng nanh, huyết đao bị ném ra xa cả mười trượng và mạnh mẽ nói với Phó Thanh Khâm:
“Chịu chết đi!”
Mặc dù Linh Quy Huyền Giáp đã được Lý Thanh Sơn dùng toàn lực tinh thần không chế, nhưng vẫn khó lòng ngăn chặn được sức tấn công của Thanh Khư kiếm. Nhưng dù sao đi nữa như vậy cũng đủ khiến thanh kiếm chắc chắn của Phó Thanh Khâm gặp khó khăn, kiếm pháp và kiếm ý không còn khốc liệt nữa.
Cao thủ giao đấu với nhau, chỉ cần một kiếm là đủ.
Keng! Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, từ trên không trung rơi xuống.
Lý Thanh Sơn không bổ đao tới Phó Thanh Khâm mà lại tấn công vào trên mũi Thanh Khư kiếm. Vào giây phút cuối cùng Phó Thanh Khâm dùng người kiếm hợp nhất để ẩn thân vào trong Thanh Khư kiếm, may mắn trốn được một kiếp, nhưng cuối cùng cũng bị thương khá nặng.
Lý Thanh Sơn bị mắng là không biết xấu hổ, hắn hét lớn một tiếng:
“Chặn hắn lại!”
Thật không nghĩ tới trong mắt Phó Thanh Khâm, hắn cũng không biết xấu hổ đến cực điểm giống mấy kẻ được coi là bản lĩnh cao cường kia.
Dạ Du nhân phản ứng không chậm, không chờ hắn ra lệnh đã lập tức đã phi thân lên, nhưng Thanh Khư kiếm càng nhanh hơn, g xoay vút một cái giữa không trung, xuyên qua đám Dạ Du nhân đông đúc, phi về phía Đông Nam.
Thực lực còn kém một bậc, nếu không phải là mai phục tấn công thì rất khó ngăn cản kẻ mạnh như vậy trốn thoát nếu chỉ dựa vào số lượng đông.
Lý Thanh Sơn mắng rằng:
“Huyết Ảnh, ngươi xem trò vui chắc cũng xem đủ rồi chứ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó Huyết Ảnh bay vυ"t mà ra. Bằng tốc độ của hắn, lẽ ra đã có thể đuổi kịp lâu rồi, nhưng hắn lại ước rằng Lý Thanh Sơn bị Phó Thanh Khâm diệt sạch, còn mình ngồi làm ngư ông đắc lợi, sao có thể chịu cùng Lý Thanh Sơn liên thủ chứ?! Nhưng lúc này thấy có cơ hội, hắn cũng không muốn cứ thế bỏ qua cho Phó Thanh Khâm.
Huyết Ảnh lóe lên một cái, chặn Thanh Khư kiếm lại, lớp áo choàng phía sau bỗng chốc hóa thảnh cả bầu trời huyết sắc, bao phủ lấy cả Thanh Khư kiếm. Thanh Khư kiếm có thể phá tan tất cả mọi thứ, nhưng khi đối diện với một màn huyết quang này thì lại ngập ngừng dao động, hết xông về bên phải lại đâm tới phía trái, mãi vẫn không thể tìm được khe hở thoát ra.
Phó Thanh Khâm cũng có vài lần giao thủ với Huyết Ảnh, hắn biết này màn huyết quang có thể làm ô uế binh khí, khi linh khí bình thường dính phải thì toàn bộ linh tính sẽ biến mất, ngay sau đó biến thành một khối sắt thường, đáng sợ hơn so với tất cả các loại đòn tấn công khác.