Chương 826: Triệu Tập - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 826: Triệu Tập
Đột nhiên nghiêm túc lại:
"Hiện tại nói chuyện nghiêm túc, Bách Gia kinh viện triệu gấp, tất cả Trúc Cơ tu sĩ quay về bàn bạc."
Lý Thanh Sơn tâm nói:
"Quả nhiên là như vậy."
"Ngươi không hỏi xem xảy ra việc gì à?"
Tiền Dung Chỉ vô tình hỏi, trong lòng nghĩ: hình như hắn vừa mới quay về.
"Xảy ra việc gì à?"
Lý Thanh Sơn mặt không đổi sắc mà hỏi.
"Mười một Trúc Cơ tu sĩ của Tru Yêu minh bị gϊếŧ, bảy phái bị diệt. Trong đó, Thạch ma gϊếŧ hai người, mà yêu quái ba năm trước gϊếŧ Tam Sơn lão nhân, đại phá Thanh Đằng sơn lại lần nữa ra tay, suất lĩnh vài chục Dạ Du nhân cấp bậc Trúc Cơ, gϊếŧ chết chín người, hiện được xưng là "Nguyệt ma" . Đây chính là tình huống trước mắt, các vị có ý kiến gì không?"
Trong Bách Gia kinh viện, Liễu Trường Khanh biểu tình trang trọng, dùng lời lẽ ngắn gọn nhất giới thiệu tất cả mọi việc xảy ra đêm qua.
Ở trước mặt hắn, chúng tu sĩ tề tụ lại, có khoảng ba bốn mươi người, trong đó có không ít khuôn mặt lạ mà Lý Thanh Sơn chưa từng gặp qua, là những tu sĩ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, nhưng không hề làm chức gia chủ, mà mở mang động phủ để ẩn tu, cũng lệ thuộc vào bách gia hoặc nói là triều đình. Trong chiến tranh thì không thể chỉ lo cho bản thân mình, đều bị điều động ra.
…
Ánh nắng long lanh từ cửa sổ chiếu vào trong sảnh đường, bụi bặm chìm nổi trong cột ánh sáng. Tiếng chim hót từ ngoài cừa vọng vào, hồ Long Xà sóng nước lấp lánh, đây vốn nên là một buổi trưa cực kỳ yên tĩnh an bình, không khí trong sảnh đường lại áp lực không gì sánh được.
Nếu có phàm nhân ở đó, nhất định hình tượng kẻ tu hành thong dong đạm định trong lòng sẽ bị lật đổ. Biểu cảm chấn kinh và ngẫm nghĩ khắc sâu trên mặt mỗi người.
Tuy không cùng đường với Tru Yêu minh, thậm chí hai bên còn có khá nhiều mâu thuẫn vướng mắc, nhưng đùng một cái bao nhiêu tu sĩ có thân phận tương đương với bọn họ chết đi, điều mà bọn họ cảm nhận được đã không chỉ là sự xót thương đồng loại, mà là cảm giác khủng bố đe dọa thật sự.
Lý Thanh Sơn nhíu mày trầm tư, tựa như đang cảm khái sự thảm liệt của chiến tranh.
Như Tâm nhìn chằm chằm vào mặt của hắn, dường như cảm thấy rất thú vị.
Nhưng từ sau khi Tiền Dung Chỉ nhắc nhở, Lý Thanh Sơn đã quyết tâm đề cao sự tự tu dưỡng của một diễn viên, đặc biệt là ở trước mặt những chuyên gia này, càng là không thể lộ ra chút sơ hở nào.
Cho nên bất kể Như Tâm nhìn thế nào, hắn đều giống như một tượng đá tên là "Kẻ trầm tư", Như Tâm rất nhanh đã cảm thấy nhàm chán, lười nhác ngáp một cái, chống gò má nhìn về Long Xà hồ lóng lánh ánh nước ngoài cửa sổ, hồi ức dâng lên như thủy triều.
Những ánh nắng nhảy nhót biến thành từng cụm hỏa diễm, thiêu đỏ bầu trời, từng thân ảnh rực lửa bay lượn nhảy múa trong lửa như những tia lửa bắn tung tóe. Lửa cháy hừng hực thiêu đốt, gầm thét như núi lửa phun trào, liệt hỏa từ trong miệng tuôn ra, bay tung ra khắp trời, giống như là một trận mưa sao băng.
Nước biển tràn lên đê kè, tràn ra phá hủy rừng rậm, làm chìm ngập núi đồng, ngàn vạn giao nhân quẫy đuôi bơi trong đó. Đồng thanh vịnh xướng, nếu chưa từng nghe qua, ai cũng không thể tưởng tượng được, giao nhân ôn nhu dịu dàng mà lại có thể hát ra chiến ca kinh tâm động phách như vậy.
Tiếng ca bay lên thiên không, dường như biến thành những sợi dây thừng vô hình kéo từng viên hỏa tinh vào nước biển rồi dập tắt đi. Nhưng các nàng cũng bị những viên sao băng lửa kia dồn dập đánh trúng, hóa thành than cháy. Mỗi lúc như vậy, tiếng ca của giao nhân bên cạnh sẽ càng vang vọng bi thương hơn, còn có lệ châu óng ánh tuôn ra khỏi tròng mắt, hóa thành từng viên trân châu lấp lánh chìm vào biển lớn sâu không thấy đáy.
Sau khi chúng tu sĩ kinh ngạc xong thì đang triển khai một trận thảo luận kịch liệt:
"Nguyệt ma thật sự lợi hại như thế à, đến tột cùng thì hắn là yêu quái gì vậy?"
"Theo ta thấy thì không phải bản thân hắn lợi hại, mà là Dạ Du nhân quá đáng ghét, dù gì cũng có một chữ nhân mà lại trợ Trụ vi ngược. Sớm nên chém tận gϊếŧ tuyệt những dị nhân này, không để lại hậu họa."
"Bản thân hắn không lợi hại? Ta đã nghe nói Phó Thanh Khâm của Tàng Kiếm cung cũng đã ra tay rồi, mà lại thất bại trọng thương."
"Chẳng qua là lấy nhiều đánh ít thôi."
"Lấy nhiều đánh ít? Xem ra ngươi bế quan quá lâu, tin tức lạc hậu lắm rồi, ba năm trước hắn lấy một địch ba, đánh gϊếŧ hai người trong Tam Sơn lão nhân, dọa cho Thanh Đằng lão nhân không dám về núi. Sau này có được một bộ Lưỡng Nghi Vi Trần trận mới dám đi về, kết quả vẫn là bị gϊếŧ rồi."
Lý Thanh Sơn nghe được lại có mấy phần ngầm vui vẻ, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, tránh để lộ ra ý cười trong mắt. Nhưng nghe nhiều cũng thấy vô vị, mở mắt ra, thoát ra khỏi trạng thái "Kẻ trầm tư", nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên mặt Như Tâm, bỗng giật mình.
Ánh mắt của Như Tâm mê mang giống như đang nhìn về một nơi rất xa. Ánh nắng rọi vào gương mặt mịn màng tinh tế của nàng, bất tri bất giác mất hết tất cả biểu cảm, giống là một mỹ nhân được khắc từ bạch ngọc, đẹp đến không có sinh khí.