Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 827 - Chương 827: Hợp Tác

Chương 827: Hợp Tác - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 827: Hợp Tác


Tim Lý Thanh Sơn chùng xuống một cách kỳ lạ, truyền âm vào tai nàng:

"Như Tâm, đang nhớ tên đàn ông nào à?"

Như Tâm hoàn hồn lại, truyền âm đáp rằng:

"Dù sao cũng không phải đang nhớ ngươi."

"Ta thì sao chứ, không đáng được ngươi nhớ tới à?"

"Nhớ ngươi còn không bằng nhớ Nguyệt ma, nghe nói là một mỹ nam tử đó!"

Biểu cảm dí dỏm mà Lý Thanh Sơn quen thuộc đã quay lại trên mặt Như Tâm, liếc mắt lườm Lý Thanh Sơn, ý nói ngươi tự soi gương lại cái mặt mình đi.

Lý Thanh Sơn khẽ cười:

"Vậy ngươi cứ tiếp tục nhớ đi!"

Trái lại làm Như Tâm có chút bất ngờ.

Bộ dáng nháy mắt đưa tình của hai người rơi vào trong mắt Hàn Thiết Y, mày kiếm hơi nhíu lại. Hoa Thừa Tán truyền âm cười nói:

"Hai cái người này vẫn thoải mái thế nhỉ, cũng đáng để chúng ta noi theo đấy."

Liễu Trường Khanh nâng tay tỏ ý, đợi đến lúc sảnh đường yên tĩnh xuống:

"Chư vị đạo hữu đang ngồi ở đây, có rất nhiều người vẫn luôn tiềm tu, có thể không hiểu lắm về con yêu quái đó, Vương thống lĩnh, ngươi lên giới thiệu một chút đi!"

Vương Phác Thực mặt mày nghiêm túc, lạnh lẽo như sắt, đứng dậy đi lên đài, treo bức tranh ngày xưa Chử Đan Thanh vẽ lên:

"Đây chính là Nguyệt ma, tên thật là Bắc Nguyệt. Còn về sức mạnh của hắn, căn cứ vào tin tức mà ta có được, hắn từng đánh bại Thạch ma Huyết ma, được Chu hậu phong làm thống soái của Dạ Du nhân, ba năm nay vẫn luôn bế quan tu hành, một trận chiến đêm qua đã thể hiện ra sức thống trị cực mạnh, về điểm này thì Tru Yêu minh hay thậm chí chúng ta đều không thể so sánh được."

Hai đại thế lực của nhân loại đột nhiên cản trở lẫn nhau, ai cũng không dám dốc toàn lực để đánh với yêu quái một trận, chỉ sợ làm tổn thương nguyên khí thì sẽ có lợi cho đối phương.

Vương Phác Thực nói tiếp:

"Nếu chư vị vẫn chưa nhận thức được rõ về sức mạnh của hắn, vậy thì sáng nay, Phó đạo hữu của Tàng Kiếm cung đi Đồng Đỉnh sơn cứu viện, tuy nhiên bị trúng mai phục, tổn thất không ít linh lực. Sau đó Phó đạo hữu nhốt Nguyệt ma trong huyễn cảnh Thanh Khư, Nguyệt ma vì chờ đợi viện binh nên không lập tức ra tay, vào lúc linh lực của Phó đạo khôi phục tương đối rồi thì bọn hắn bắt đầu quyết đấu, Phó đạo hữu chiến bại."

Sảnh đường thoáng chốc đã yên tĩnh lại, trong ba năm nay, sự cường đại đáng sợ của Thạch ma và Huyết ma đã khắc sâu vào lòng người, ở phe nhân loại thì thanh danh của Phó Thanh Khâm là cao nhất, hình như còn mạnh hơn cả mấy Trúc Cơ tu sĩ hậu kỳ. "Nguyệt ma" lại có thể đánh bại cả ba kẻ này.

Lý Thanh Sơn lại nghe được chút ý tại ngôn ngoại, lão Vương vốn cực kỳ bất mãn với Phó Thanh Khâm, hiện tại lại mở mồm ra là "Phó đạo hữu."

Vương Phác Thực nặng nề thở dài :

"Từ hôm nay trở đi, chúng ta lại có thêm một địch nhân đáng sợ, tình thế vô cùng gay go. Hôm trước Phó đạo hữu đã đưa hung đồ của Chu Y môn ngày xưa sát hại Ưng Lang vệ tới Thanh Hà phủ, xem ra là có ý cầu hòa kết minh, ta vốn nghĩ chuyện này rất khó quyết, không muốn nói thêm điều gì, hiện tại không thể không mời chư vị cùng thảo luận."

Lý Thanh Sơn không nghĩ đến Phó Thanh Khâm đã ngầm hành động rồi, nếu không phải hắn ra đòn phủ đầu, chỉ sợ sẽ là Phó Thanh Khâm suất lĩnh tu sĩ ồ ạt tiến công. Chẳng qua nói đi nói lại thì hắn cũng là động lực lớn nhất khiến hai thế lực hợp tác với nhau, áp lực bên ngoài luôn thúc đẩy hòa bình bên trong.

Sảnh đường yên tĩnh một lát rồi lại huyên náo lên, nhưng chủ yếu là thảo luận kết liên minh như thế nào, lác đác mới có tiếng phản đối.
Lý Thanh Sơn tự nhiên sẽ không làm người dẫn đầu, Vương Phác Thực thấy hắn trầm mặc không nói, điểm danh nói:

"Tiểu tử, ngươi nói xem nên làm thế nào?"

Lý Thanh Sơn đứng dậy:

"Lão Vương, ta thấy nên kết minh, cổ nhân nói "Môi hở răng lạnh", nếu Tru Yêu minh diệt vong thì áp lực của chúng ta cũng sẽ tăng mạnh. Chẳng qua chiến tranh là do Tru Yêu minh dấy lên, hiện tại thực lực của bọn hắn giảm mạnh, chúng ta cũng nên mượn thời cơ này mà nắm giữ càng nhiều quyền lực hơn, trở thành người đứng đầu lần kết minh này, không thể để người ngoài sai khiến."



Những lời này của Lý Thanh Sơn lập tức được mọi người đồng ý, nếu liên minh đã trở thành điều bắt buộc, như vậy thì điều quan trọng nhất chính là làm thế nào để tranh thủ được càng nhiều lợi ích trong liên minh. Kết quả tốt nhất chính là để Tru Yêu Minh đồng quy vu tận với đám yêu quái mà bọn họ muốn diệt sạch, mọi người cứ tiếp tục an tâm tu hành. Nhưng loại suy nghĩ này tuyệt nhiên không thể nói ra được.
Vương Phác Thực thở hắt ra một hơi, hắn có chút bất mãn với hai chữ “lão Vương” này, hắn biết đây là đáp lại của tên tiểu tử này, chẳng qua lời này ngược lại rất hợp ý hắn, hơn nữa hiện tại hắn cũng có chút tư cách thế nên cũng chẳng so đo với xưng hô như vậy.

Trải qua một phen thảo luận cuối cùng mọi người quyết định đưa Liễu Trường Khanh lên làm chủ, thêm mấy vị gia chủ nữa chuẩn bị đàm phán thương lượng với Phó Thanh Khâm. Chỉ là không biết lần này Phó Thanh Khâm bị thương, Tru Yêu Minh phải chịu tổn thất nặng nề, liệu Hội đồng minh vốn định làm ở Vũ Vân lâu có thể tiến hành theo đúng tiến độ hay không.

Bình Luận (0)
Comment