Chương 828: Quá Thẳng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 828: Quá Thẳng
Lý Thanh Sơn cũng chưa quá quan tâm đến hội kết đồng minh này, hắn chỉ cảm thấy nơi được Phó Thanh Khâm chọn không tệ chút nào. Vân Vũ là một môn phái vốn nên quy về hệ thống của Tru Yêu Minh, nhưng vẫn luôn cắm rễ ở Thanh Hà phủ, vẫn trà trộn vào trong Bách gia, đang ở trong ranh giới mơ hồ giữa hai phe, Thu Hải Đường cũng xem như một nhân vật nhanh nhẹn khôn khéo, ở giữa mà có thể sắp xếp mọi sự đều ổn thoả.
Khi hội nghị kết thúc, Lý Thanh Sơn và Như Tâm vừa truyền âm đấu võ mồm, vừa đi ra ngoài.
Lưu Xuyên Phong ở trong đám người, hắn liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, muốn nói cái gì đó, Lý Thanh Sơn cảm giác được bèn quay đầu, Lưu Xuyên Phong như chuột thấy mèo, trong lòng khẽ rụt lại, cúi đầu rời đi, điều này ngược lại khiến cho Lý Thanh Sơn có chút khó hiểu.
Chử Đan Thanh chợt chắn ở trước mặt, trước tiên hắn hành lễ với Lý Thanh Sơn, sau đó nói với Như Tâm:
"Sư tỷ, có thể mời đạo hữu đi thăm sư phụ ta không?”
"Đan Thanh ngươi cũng tu đến Trúc Cơ rồi. Sư phụ ngươi sao vậy?"
Lý Thanh Sơn trông thấy hắn cũng đã tu đến cảnh giới Trúc Cơ, trên mặt bớt đi vẻ ngây ngô, không còn bộ dáng ngơ ngác như lúc mới ra khỏi núi nữa, thay vào đó là vẻ mặt lo âu, hơn nữa hiển nhiên không phải bởi vì chuyện của yêu tộc.
"Thân thể của sư phụ ta có chút không khỏe."
Chử Đan Thanh gượng cười, lại nhìn về phía Như Tâm.
Như Tâm kỳ quái nói:
"Chẳng phải thân thể Chử đại sư vẫn luôn nhận điều trị từ sư phụ ta hay sao?”
"Hoa Từ tiền bối nói ‘chữa trị không hết bệnh, Phật độ hữu duyên nhân, đường sống của đạo hữu đã tận, không còn thuốc chữa’ sau đó thì người không đến nữa.”
Vẻ mặt Chử Đan Thanh đầy u sầu.
Lý Thanh Sơn lắc đầu, lão già kia ăn nói quá thẳng thắn lạnh lùng, ít ra cũng nên an ủi người ta mấy câu chứ. Không biết liệu có phải bị ảnh hưởng bởi lão ta nên Như Tâm mới biến thành dạng này không.
"Nếu sư phụ ta đã nói vậy, vậy chỉ sợ…Được rồi, để ta đến xem thử."
Như Tâm vốn đã định cự tuyệt, nhưng lại thấy trên mặt Chử Đan Thanh gần như đã lộ vẻ khẩn cầu đáng thương bèn đổi giọng đáp ứng.
Chử Đan Thanh liên tục nói cảm ơn, vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Lý Thanh Sơn cũng thầm biết đây chẳng qua là cố làm hết những chuyện có thể làm mà thôi, cảm động trước tấm lòng hiếu thuận này của hắn, không khỏi có chút thổn thức, tâm niệm vừa chuyển bèn đi theo.
Như Tâm nói:
"Ngươi đi theo làm gì? ”
Lý Thanh Sơn nói:
"Đương nhiên là đi thăm hỏi rồi. Ta với Chử đại sư cũng xem như có chút pháp duyên."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
"Ta có mấy bức thư pháp, muốn mời Chử đại sư thưởng thức một chút."
Hắn lại nhớ tới ba quyển "Thảo Tự Kiếm Thư" trong tay.
Kết đồng minh đã gần kề, đại chiến sắp nổi lên, đề cao thực lực của một nhân loại như bản thân là chuyện vô cùng cấp bách. Nếu có thể sửa được ba quyển "Thảo Tự Kiếm Thư" này, thì có khi còn có thể có được thêm một kiện pháp khí lợi hại thuận tay. Trước kia là sợ người tài mang tội, hiện tại hắn đã không còn trăn trở điều này nữa, cho tới bây giờ thư họa không phân nhà, khả năng cao đã không thể trông cậy được vào Lưu Xuyên Phong nữa, thế nên chuyện này chỉ đành nhờ cậy vào Hoạ gia thôi.
Vẻ lo lắng trên mặt Chử Đan Thanh hơi nhạt bớt, hắn mỉm cười nói:
"Sư huynh có lòng quá. Sư phụ ta cũng rất thích thư pháp, có khi được thưởng thức mấy bức tranh đẹp lại giúp tinh thần của sư phụ tốt lên ấy chứ.”
Trải qua mấy năm kiến thiết, Hoạ gia cũng có chút khí tượng rồi. Dầm chạm tường trổ, cầu cong nước chảy, phong cảnh hợp lòng người.
Dù vẫn luôn trong thời kỳ chiến tranh, nhưng khả năng của họa sĩ chủ yếu là dồn vào bức tranh, chứ không phải thực chiến. Thế nên bình thường họ sẽ không chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, mà phụ trách ở lại đảo vẽ tranh, giao cho Bách gia kinh viện, giúp các đệ tử khác có thêm một tầng bảo hộ an toàn. Cho nên không mất đi quá nhiều đệ tử, nhân khí dồi dào.
Người qua kẻ lại đều mặc bạch y, lại không giống với màu trắng tinh khiết của y gia, bên trên có vẽ thêm hoa điểu ngư trùng, nhân vật, non nước, dòng suối róc rách, cá bơi lội, linh động biến hóa, khó mà diễn tả.
Dưới sự chỉ dẫn của Chử Đan Thanh, Lý Thanh Sơn và Như Tâm đi tới trước một gian tinh xá bị tùng bách che khuất, hoa tươi trước cửa không sợ trời giá rét mà rực rỡ nở rộ, bươm bướm dập rờn trên khóm hoa, đẹp không sao tả xiết.
"Hoạ kỹ của Chử đại sư khả nhiên sống động như thần."
Lý Thanh Sơn nâng một con hồ điệp vào lòng bàn tay, dùng thần niệm cẩn thận cảm ứng, mới cảm nhận được những đàn bướm cùng hoa cỏ này vốn không phải là thật.
Chử Đan Thanh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:
"Những thứ này đều là do ta vẽ, sư huynh quá khen rồi, mấy thứ này đâu thể so được với diễn biến vạn vật trác tuyệt như của Tiểu Thuyết gia. Sư huynh có thể chờ ở ngoài một chút được không?”
"Tiểu Thuyết gia tuy tốt, chỉ tiếc là yêu cầu với ngoại cảnh quá cao, không thể so với Hoạ gia đống cửa vẽ tranh được. Được rồi, các ngươi đi đi!”
Lý Thanh Sơn gật đầu cười nói, hắn gần như sắp quên mất thân phận thủ tịch đệ tử của Tiểu Thuyết gia.