Chương 829: Kỷ Vật - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 829: Kỷ Vật
Nhưng khi hắn nhìn vào trong cơ thể, lại phát hiện trong lúc bất tri bất giác, nguyện lực tích góp trong Đại Diễn Thần Phù đã rất nhiều, không khỏi khẽ vui vẻ:
"Đây chính là ưu điểm của tiểu thuyết gia, dù bỏ lại phía sau, cũng đang không ngừng tích lũy lực lượng.”
Tuy rằng Lưu Xuyên Phong có chút tiêu cực, nhưng với tư cách là người chủ trì chân chính của Vân Hư Xã, Tôn Phúc Bách lại chưa bao giờ ngừng cố gắng. Nguyện lực tích lũy được nhiều như vậy không thể không tính công lao kiên trì của hắn. Nếu dùng linh lực tế luyện Đại Diễn Thần Phù một lần nữa là có thể đến một cảnh giới hoàn toàn mới, không cần ỷ lại vật trong sách, có thể trực tiếp biến giả thành thật, hóa hư thành thực, nghĩ thầm sự thành, trở thành một nguồn trợ lực mạnh mẽ.
Nhớ tới bộ dáng của Lưu Xuyên Phong, xem ra hắn cũng nên trở về Vân Hư Đảo thăm nom một chút rồi, trù tính kế hoạch tiếp theo thôi. Hắn mơ hồ có một loại dự cảm, tại thời khắc nào đó trong tương lai, nguồn lực lượng này sẽ trở nên quan trọng.
“Nếu đã tới, vậy thì cùng nhau vào đây đi!”
Bên trong Tinh Xá truyền đến giọng nói già nua suy nhược của Chử Sư Đạo, dù Lý Thanh Sơn không hiểu y thuật, cũng nghe ra cảm giác mong manh, sinh khí sắp cạn trong đó.
"Mời."
Chử Đan Thanh đành phải vươn tay. Lý Thanh Sơn cùng Như Tâm bước vào trong, chỉ thấy trong tinh xá bố trí vô cùng mộc mạc tao nhã.
Chử Đan Thanh theo sát phía sau, thần sắc lại hơi ảm đạm, nơi này được bố trí hệ như nơi học vẽ trong núi. Đó là nơi hắn cảm nhận được nhiều nhất ấm áp nhất từ khi lọt lòng, với một thằng nhóc ăn xin lưu lạc đầu đường xó chợ, được bữa sớm lo bữa tối thì nơi đó giống như niết bàn nơi cực lạc trong truyền thuyết, lúc này xem ra lại cảm thấy đau thương rồi.
"Đan Thanh, ngươi đã về rồi."
Một nữ tử phàm nhân mặc váy vải từ phía sau đi lên nghênh đón.
Chử Đan Thanh kính trọng nói:
"Sư mẫu, đây là Như Tâm sư tỷ, còn có Lý sư huynh.”
"Là Lý Thanh Sơn thắng được "Thiên Nữ Tán Hoa Đồ" đó sao? Ngưỡng mộ đại danh từ lâu."
Nữ tử dịu dàng thi lễ, trên gương mặt không chút son phấn có chút tò mò đánh giá Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn kinh ngạc, hắn đã sớm nghe Chử Sư Đạo lấy tranh làm vợ, chẳng lẽ chính là vị trước mắt này. Nhưng nàng cũng không hề kinh diễm mỹ lệ như trong truyền thuyết, cùng lắm cũng chỉ có thể xem như tiểu gia bích ngọc. Mà cho đến bây giờ, hắn cũng không thể phát hiện chút hư ảo nào từ trên người nàng. Sức sống linh động, đôi mắt tràn ngập tình cảm kia quả thực không có chút nào khác với người thật.
Đây mới là kỹ năng ảo diệu thực sự nhỉ!
"Mời hai vị đi bên này."
Nữ tử nói.
Bọn họ cùng nhau đi vào nội thất, Chử Sư Đạo nằm dựa cao trên giường, chống người chắp tay nói:
"Thân thể lão phu không tiện, thứ lỗi không thể ra ngoài nghênh đón."
Đầu tóc bạc tán loạn, dù dáng vẻ suy sụp, nhưng cốt cách vẫn còn. Nữ tử yên lặng đi tới phía sau hắn, chải tóc cho hắn, nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu không biết tên, vẻ mặt thoải mái.
"Tiền bối khách khí rồi, xin hãy để ta bắt mạch cho tiền bối."
Như Tâm tiến lên, Chử Sư Đạo lại khoát tay áo nói:
"Không cần, tuy rằng ta không phải y giả, nhưng cũng coi như tính được sinh tử thọ mệnh của mình, Đan Thanh, ngươi lại làm mấy chuyện vô bổ rồi.”
"Đan Thanh cũng là vì chữ hiếu, lão già ngươi còn không biết cảm kích."
Nữ tử nhẹ nhàng vỗ đầu Chử Sư Đạo.
Chử Sư Đạo giận tím mặt:
"Ta giáo huấn đệ tử, đâu có chỗ cho ngươi nhiều chuyện, đi ra ngoài!”
Nữ tử không thèm nói một tiếng bèn đi về phía vách tường, nơi đó treo một bức tranh trống ố vàng, nàng trực tiếp đi vào trong đó, hóa thành một bức họa, nhìn Chử Sư Đạo, vẻ mặt bình thản.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, Chử Sư Đạo đã đến tu vi bậc này lại phải đối diện với sinh tử trước mắt, âu cũng khó kiềm chế được lửa giận, cũng không trách hắn được.
Đã đến lúc này, vị "sư mẫu" này lại không lộ chút vẻ bi thương nào, rốt cuộc cũng chỉ là một bức họa mà thôi, bất luận thoạt nhìn có giống người đến thế nào đi chăng nữa cũng khó mà hiểu được nhân tình thế thái.
Chử Sư Đạo chỉ tay quát lớn:
"Đan Thanh, mau cuộn bức tranh đó lại, đừng để ta thấy nàng.”
Vẻ mặt Chử Đan Thanh khó xử, lại không dám cãi lại sư mệnh, hành lễ với bức hoạ:
"Sư mẫu, tâm trạng sư phụ không tốt, người..."
Lời còn chưa nói xong, "Sư mẫu" bèn xoay người lại, Chử Đan Thanh tiến lên cuộn tròn bức tranh lại dâng cho Chử Sư Đạo.
Chử Sư Đạo thở dài một hơi, vẻ tức giận trên mặt tựa như băng tuyết tan chảy, cười nói:
"Khiến hai vị chê cười rồi. ”
Lý Thanh Sơn nói:
"Thân thể tiền bối quan trọng hơn, cần gì phải tức giận với một bức tranh? Nếu không vừa ý thì đổi bức tranh khác là được mà.”
Chử Đan Thanh nhíu mày, nàng cũng không phải chỉ là một bức họa thôi đâu, mà nàng là nữ tử ôn nhu chăm sóc hắn đến lớn, giống như mẫu thân hắn.
Chử Sư Đạo cười nói:
"Ta cũng không còn nhiều thời gian như vậy, cho dù có thêm trăm năm nữa, ta cũng không thể vẽ được nàng nữa.”
Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, khẽ vuốt ve cuộn tranh rồi nói:
"Khi vẽ nàng, ta cũng mới chỉ là một tiểu luyện khí sĩ mới nhập môn. Chưa nói đến việc bức tranh không đủ hấp dẫn, ngay cả dung mạo cũng không vẽ được đẹp, ta vốn muốn vẽ một tuyệt đại giai nhân, kết quả vẽ ra ra có phần biến dạng, miễn cưỡng có thể rời khỏi bức tranh, lại không hề có sinh khí, nói chuyện cũng giống như con vẹt, ngơ ngác ngây ngốc, bảo nàng mài mực cho ta thì nàng luôn làm đổ nghiên mực.”