Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 830 - Chương 830: Hoạt Cảnh

Chương 830: Hoạt Cảnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 830: Hoạt Cảnh


"Về sau, về sau không biết tại sao ngày càng trở nên...Kỳ thật ta cũng giống như Đan Thanh, tuy rằng thích vẽ tranh, nhưng thật đúng là không có ý định thành hôn với một bức tranh, đúng là thế sự khó lường!”

Chử Sư Đạo cười thở dài, hắn cầm cuộn tranh giống như là cầm một trân bảo tuyệt thế, tràn ngập quyến luyến không rời.

Lý Thanh Sơn và Như Tâm nhìn nhau, đều không nói gì. Thứ hắn dốc trọn vào trong đó không phải là mực vẽ, mà là tình cảm cả đời, làm cho bức tranh vụng về của học đồ này biến thành sinh linh hiểu được hỉ nộ ái ố.



Chử Sư Đạo lại nói với Như Tâm:

"Ngươi đến cũng tốt, ta nghe Hoa lão đệ nói, ngươi giỏi luyện kỳ dược, còn từng luyện ức thủy giúp người khác nhớ lại."

Như Tâm gật đầu đáp:

"Ta còn nhiều ức thuỷ lắm.”

Chử Sư Đạo lắc đầu:

"Hồi ức của ta đã đủ rồi...Ngươi có thể luyện được loại thuốc có dược tính tương phản không?”

Có dược tính tương phản với với Ức Thủy, không phải là vong thủy sao, Lý Thanh Sơn nói:

"Đó chẳng phải là canh Mạnh Bà sao?”

"Không sai."

Chử Sư Đạo cười rồi cúi đầu, si ngốc nhìn cuộn tranh trong tay.

Như Tâm chợt có ngộ ra:

"Tiền bối, ngươi là muốn cho nàng..."

Ánh mắt Chử Sư Đạo như nước:

"Từ nay về sau đường hoàng tuyền xa xôi, nàng lại không thể theo ta đến bên cầu Nại Hà, canh Mạnh bà này, cũng không thể để một mình ta uống được.”

"Sư phụ, cái này. Sao làm thế được?”

Thần sắc Chử Đan Thanh đại biến.

"Vi sư tự có tính toán."

Chử Sư Đạo giơ tay lên, lại nói với Như Tâm:

"Ta cũng không có gì có thể cho ngươi, cái này có ba lạng tịch hà chu sa, có thể làm thuốc, xem như là thù lao cho ngươi."

Hắn mò từ trong bách bảo nang ra một hộp kim loại hình tròn đưa cho Như Tâm.

Như Tâm mở hộp kim loại ra, màu đỏ như sương từ trong tràn ra, phảng phất như hoàng hôn trong ráng chiều, có vô số tầng màu sắc biến hóa, đỏ nhạt, đỏ như máu, tím hồng, nhuộm thấu phòng ốc, cứ như hoàng hôn đang rọi xuống lại bị phong ấn vào trong hộp nhỏ này. Không chỉ cực đẹp, mà trong đó còn ẩn chứa linh khí kinh người.

Như Tâm hai tay dâng trả:

"Món đồ này quá quý giá, ta không thể nhận được, còn về yêu cầu của lão tiền bối ta cũng sẽ tận tâm tận lực mà làm, nhưng chưa chắc có thể đạt tới yêu cầu của tiền bối. Chuyện cõi trần này, có khi quên còn khó hơn là nhớ.”

"Ngươi nói không sai, ngươi cầm đi. Cho dù thành công hay thất bại, thì món đồ này cũng thuộc về ngươi.”

Chử Sư Đạo cười ha hả nói:

"Thanh Sơn tiểu hữu, kỳ thật ta đã sớm muốn gặp ngươi, nếu ngươi đến trễ một chút là lỡ mất rồi. Đan Thanh, hôm nay hai vị khách ngươi mời đến lại rất đúng ý ta.”

"Chỉ cần sư phụ vui là được rồi."

Lý Thanh Sơn nói:

"Chẳng lẽ tiền bối còn muốn đòi lại bộ "Thiên Nữ Tán Hoa Đồ" kia sao?”

"Chỉ là một bức tranh thôi mà. Sao phải nói quá."

Chử Sư Đạo lấy ra một quyển sách tranh, đặt ở trong tay, chính là "Thần bút Mã Lương" mà lúc trước Lý Thanh Sơn dùng để đánh bại Chử Đan Thanh:

"Đây chính là đại tác phẩm của ngươi!”

Chử Đan Thanh khó hiểu.

Hắn cũng đã đọc qua quyển sách này, nét vẽ vụng về, không đáng nhắc tới. Chử Sư Đạo lật qua nhìn lại hồi lâu, có chút yêu không buông tay.

"Tiền bối quá khen."

Lý Thanh Sơn cũng có chút khó hiểu.

"Ta ở trên giường bệnh rảnh rỗi vô sự, cũng chiếu theo đó mà vẽ ra vài thứ, không tính là tác phẩm thực sự, chỉ là vẽ vời chơi chơi thôi."
Chử Sư Đạo xong bèn lấy ra một tờ giấy đưa cho Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn nhận lấy rồi xem, phía trên cũng là bốn chữ thần bút Mã Lương, dần dần hòa tan thành một vũng thủy mặc, hóa thành từng cảnh tượng, từng nhân vật, lời thoại cũng theo đó xuất hiện rồi biến mất. Đó là sự phát triển của cốt truyện.

Với hoạ nghệ của Hoạ gia, vẽ ra cá vùng vẫy bơi lội, chim có thể kêu đều là những kỹ năng cơ bản, để cho những thứ trong bức tranh thoát khỏi sự ràng buộc của giấy vẽ mới được coi là nhập môn. Đối với Chử Sư Đạo, đây chẳng qua cũng chỉ có thể coi như là tác phẩm vẽ chơi. Nhưng vẻ linh động ý nhị biểu hiện ra lại khiến Lý Thanh Sơn đã từng trải nghiệm hết mọi loại điện ảnh sống động cũng phải có chút sửng sốt.

Cái quái gì thế này? Nhà chế tác hoạt hình? Trẻ con mà thấy thì thích thú không thôi, không, ngay cả người lớn cũng sẽ yêu thích không rời!
"Thư họa không phân nhà, bây giờ Tiểu Thuyết gia và họa gia ở trong Bách gia kinh viện đều đã suy thoái. Nhưng nếu chúng ta có thể hợp tác thì rất có khả năng phát triển. Cũng là nhờ tiểu hữu đã nhắc nhở ta rằng hoạ nghệ còn có tác dụng như này nữa.”

“Đại sư nói có lý!”

Đầu Lý Thanh Sơn đã nảy lên suy nghĩ, đừng nói là hoạt hình, bằng kỹ nghệ của họa gia, ngay cả phim ảnh cũng không thành vấn đề, hơn nữa tất cả đều mang bối cảnh lay động lòng người, thậm chí còn đẹp hơn bất kỳ hiệu ứng điện ảnh nào của kiếp trước, 3D thì có là gì đâu, nét diễn này còn có thể lập tức bay ra khỏi màn hình, hiệu quả mạnh đến kinh người, hơn nữa còn loại trừ được vách ngăn của con chữ, chẳng phải tốc độ tích góp nguyện lực sẽ nhanh hơn sao.

Chử Đan Thanh nhíu mày nói:
"Sư phụ, ý của người là muốn ta ngưng kết Đại Diễn Thần Phù, đi tập hợp nguyện lực? ”

Bình Luận (0)
Comment