Loại yêu quái này cực kỳ hiếm thấy, lại là do vô số hắc trùng tập hợp mà thành, còn có thể có trí tuệ cao như vậy.
Cứ tiếp tục như vậy, dân chúng cả thành này đều bị tàn sát.
Dư Tử Kiếm vốn là người có tâm tính lương thiện, chứng kiến tình cảnh thảm thiết này, nhất thời cảm thấy bi thương đến quên cả sợ hãi, hận không thể lập tức đi một kiếm giết chết tên yêu quái đó.
Nhưng nàng cắn răng, cúi đầu nói: "Thừa Lộ, chúng ta trốn thoát rồi, bây giờ lập tức quay về, ngươi cố chịu đựng nhé!” Hoa Thừa Lộ miễn cưỡng cười, vừa mới mở miệng muốn nói gì đó thì lại phun ra một ngụm máu tươi, mặt không còn chút huyết sắc, hơi thở mong manh nói: "Tử kiếm, ta sắp không chịu nổi nữa.
” Tu vi luyện khí của nàng cũng không tệ, nhưng tạng phủ trong cơ thể là chỗ yếu ớt nhất của con người, vô số tiểu hắc trùng đang làm mưa làm gió trong đó, nếu nàng có thể khống chế chân khí tinh tế như Lý Thanh Sơn, may ra còn có thể tiêu diệt hắc trùng, nhưng nàng của hiện tại thì không thể làm được.
Khi nàng nói ra câu này, trái tim Dư Tử Kiếm đã chua xót đến cực điểm, nước mắt tuôn rơi: "Thừa Lộ, ngươi đừng nói lung tung, ngươi sẽ không.
" "Không ngờ mới nhiệm vụ đầu tiên sẽ chết, đúng là.
Mất mặt, ngươi nói cho ca ca ta biết, ta.
" “Không được nói, ta không nghe!”Dư Tử Kiếm bịt lỗ tai.
Sương đen phát ra tiếng ù ù sắc bén, cười nhạo nói: "Các con, ăn hết nội tạng của ả cho ta!” Hoa Thừa Lộ nói: "Đau quá, khó chịu quá!” Trong lòng Dư Tử Kiếm tràn đầy tuyệt vọng, theo bản năng ngẩng đầu lên, muốn tìm ai đó giúp nàng, bất luận là ai, trong tâm hải bất giác chiếu ra thân ảnh vĩ đại kia, nhưng khắp nơi đều là khung cảnh hoang vắng, chỉ có bằng hữu tốt nhất ở trong lòng đang thống khổ rên rỉ, hấp hối.
Trong tình hình này, có người sẽ khóc rống, có người sẽ luống cuống tay chân, nhưng ánh mắt đang cố gắng đè nén dưới tình cảnh khó chấp nhận này, chúng dần dần trở nên kiên định quyết tuyệt.
“Thừa Lộ, cố chịu đựng, ta sẽ không để ngươi chết, ta nhất định sẽ giết yêu quái, cứu ngươi, cứu tất cả mọi người!”Dư Tử Kiếm đặt Hoa Thừa Lộ lên mặt đất, tháo bách bảo nang của nàng ra, cưỡi lên Cửu Dương kiếm, quyết định bay vào trong thành.
Hoa Thừa Lộ vươn tay nhưng lại không thể thốt nên lời, nàng chỉ đành nhìn một đạo tử ảnh kia biến mất khỏi tầm mắt, sau đó lập tức hôn mê trong cơn thống khổ.
Không biết qua bao lâu, bầu trời âm u đổ mưa, mưa từ từng đụn mây trên cao nhỏ xuống, tạo thành từng dải mưa bụi tinh tế rơi lên mặt Hoa Thừa Lộ, vẻ mặt nàng vì thống khổ mà vặn vẹo, không biết từ khi nào đã dần an ổn lại.
Hoa Thừa Lộ cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh, nàng chậm rãi mở hai mắt ra, đau đớn trong cơ thể đã biến mất, số hắc trùng đã uống xuống không biết làm thế nào mà an bình lại, không còn cắn xé cuồng loạn nữa, mà lẳng lặng ẩn núp, giống như trùng bình thường, ngay cả yêu khí cũng trở nên cực nhạt, gần như biến mất.
"Tử Kiếm thành công rồi sao?" Hoa Thừa Lộ vui mừng vì qua khỏi tai kiếp, nàng lập tức vận chuyển chân khí tống những tiểu trùng đã mất đi trí tuệ, chỉ dựa làm việc theo bản năng này ra ngoài, nhìn về phía cửa thành, lại nhíu nhíu mày, chống người, đi về phía tiểu thành.
Mưa càng lúc càng lớn, đan xen thành một bức màn mưa trước cửa thành, Hoa Thừa Lộ vén rèm lên, xuyên qua cửa lầu tối om, lại lần nữa tiến vào trong tòa thành thiếu chút đã khiến nàng mất mạng.
Cảnh tượng trong thành khiến cho nàng lắp bắp kinh hãi, kiến trúc rộng lớn trước mặt bị san thành đất bằng, giống như có dấu vết bị hỏa diễm thiêu đốt, đây là uy lực của linh phù cực phẩm mà Hoa Thừa Tán giao cho nàng phòng thân, trên mặt đất còn loáng thoáng vô số bóng người xám đen, lại bị nước mưa hoà tan.
Nàng đi tiếp về phía trước, từng thi thể hiện ra trước mặt nàng, một số bị dẫn lôi phù biến thành khúc gỗ xém, một số lại bị hàn băng phù đóng thành vụn băng, nhưng nhiều nhất vẫn là bị đâm thủng, bị chém đứt, bị kiếm giết chết.
“Tử kiếm, Tử Kiếm!”Hoa Thừa Lộ thầm lo lắng, lớn tiếng gọi tên nàng, truyền chân khí âm thanh, truyền đi khắp thành nhỏ yên tĩnh, nhưng không có một tiếng đáp lại.
Sắc trời càng thêm ảm đạm, ước chừng đã là hoàng hôn, cuối cùng Hoa Thừa Lộ cũng tìm được nàng trước một từ đường cũ chưa bị phá hư.
Nàng ôm Cửu Dương Kiếm, cúi đầu ngồi trên thềm đá xanh, nước mưa khiến sợi tóc lộn xộn của nàng dán lên gò má, lại theo gương mặt trơn bóng của nàng trượt xuống, đột nhiên biến thành máu đỏ, cả người nàng đẫm máu, mới nước mưa rửa sạch, từng luồng máu tươi lan tràn ra, chỉ có Cửu Dương kiếm sáng như tuyết.
Nàng chăm chú nhìn phiến đá xanh trước mắt, trên phiến đá xanh bỗng nhiên có thêm một đôi chân, trên đầu truyền đến nhẹ giọng gọi: "Tử kiếm, Tử Kiếm, ngươi không sao chứ!” "Thừa Lộ, ta thắng rồi.
Thế nhưng, ta chỉ cứu ngươi.
" Dư Tử Kiếm như bừng tỉnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, cười khổ, gương mặt ướt át, không biết là mưa hay là nước mắt.
Hoa Thừa Lộ nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, trong lòng đau đớn âm ỉ, thậm chí còn đau khổ hơn việc bị hắc trùng cắn xé lục phủ ngũ tạng, không thốt nên lời.