Trong phút chốc, nguy hiểm chết chóc phủ lấy cả người Hoa Thừa Lộ, bất luận có bao nhiêu linh phù hữu hiệu, nhưng dường như đã không còn kịp dùng nữa.
Một đạo bạch quang chiếu khắp y quán.
Ánh mắt Dư Tử Kiếm ngưng lại, nàng phi thân bay lên, Cửu Dương kiếm tựa như bạch hồng quán nhật, xuyên qua mấy tên bệnh hoạn đứng chặn đường, đâm thủng lão giả kia.
Một luồng khói đen phun ra từ miệng vết thương, xông thẳng đến trước mặt Hoa Thừa Lộ.
Ngọc bội bên hông Hoa Thừa Lộ phóng ra một vầng thúy quang.
Khói đen va vào thúy quang, không cách nào xuyên thấu, đành quay đầu quay đổ về phía tường.
Tuy rằng được linh ngọc hộ thể cứu một mạng, Hoa Thừa Lộ vẫn mềm nhũn ngã xuống, được Dư Tử Kiếm ôm vào ngực.
Lúc này, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên từ phía sau, Dư Tử Kiếm nhìn lại.
Nơi Cửu Dương kiếm đi qua, máu chảy đầy đất, đỏ tươi chói mắt.
Bệnh nhân bị chém như vừa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, họ nằm trên mặt đất kêu thảm thiết không thôi, từng luồng khói đen tuôn ra từ trong miệng họ, dung nhập vào trong một đám khói đen ở đầu tường.
Họ cũng không phải cương thi hoặc con rối, mà là người sống sờ sờ, Dư Tử Kiếm sửng sốt, là ta đã tự tay giết họ! “Tử Kiếm, ta khó chịu quá, trong trà có độc!”Không đợi Dư Tử Kiếm tiếp nhận sự thật này, Hoa Thừa Lộ đã đau đến chết đi sống lại, nhiệt độ toàn thân lúc cao lúc thấp, lúc thì nóng bỏng tay, lúc thì lạnh như băng như thi thể.
“Thừa Lộ, mau vận công rút độc!”"Không phải độc.
Đó là các con của ta.
"Từ làn khói đen phát ra một tiếng ong ong quỷ quái.
Dư Tử Kiếm vận chân khí lên hai mắt, nàng thấy một màn kinh người, khói đen kia cũng không phải là sương khói thật sự, mà là vô số tiểu trùng màu đen cực nhỏ.
Nàng cúi đầu nhìn Hoa Thừa Lộ, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nhét một viên đan dược chữa thương vào trong miệng nàng.
"Vô dụng.
Không bao lâu nữa, nàng sẽ chết vì bị phế hết ngũ tạng, hiện tại đến phiên ngươi!”Khói đen bốc lên.
Một đám người bị hắc trùng khống chế, hai mắt trợn tròn, chen nhau lao ra khỏi y quán, phát ra tiếng gầm không phải của con người.
Dư Tử Kiếm không dám tuỳ tiện xuất kiếm nữa, nàng ôm lấy Hoa Thừa Lộ, phi thân lướt về phía đầu tường, một tiếng kiếm phong kéo dài, đâm về phía luồng khói đen kia.
Khói đen quay cuồng tản ra, lại tụ tập ở xa xa, Dư Tử Kiếm đứng trên đầu tường mà nhìn, vẻ mặt đại biến.
Khi nàng vừa đến, toàn thành khắp nơi đều im ắng, trên đường phố không có lấy một bóng người.
Mà vào lúc này, vô số nam nữ chen chúc trên đường cái như nêm, cứ như tham gia một nghi thức long trọng nào đó, tất cả đều đờ đẫn ngửa đầu, dùng đôi mắt trắng bệch nhìn nàng.
Giống như một con rối điêu khắc bằng gỗ bằng bùn.
“Ta đã để cho các con bơi vào từng cái giếng, vốn muốn chậm rãi hưởng thụ huyết thực cả thành này, thế mà các ngươi dám đến quấy rầy ta, chết đi cho ta!" Biển người bỗng nhiên quay lại, đồng thanh gào thét, tiếng sóng kinh khủng vọng vọt về phía chân trời.
Hàm chứa tiếng vù vù của hắc trùng.
Biển người dâng lên như từng đợt sóng lớn, đánh về phía Dư Tử Kiếm.
Ầm ầm một tiếng, khói bụi mù mịt khắp bốn phía, vách tường lập tức bị đè đổ.
Dư Tử Kiếm ôm Hoa Thừa Lộ tung người bật lên, từ trên bầu trời nhìn xuống biển người tối tăm, không biết là mấy ngàn hay mấy vạn con người, thân và tâm của nàng đều rủ xuống, vô số đôi mắt trống rỗng kia, khiến thần sắc của nàng cũng có chút hoảng hốt.
Hoa Thừa Lộ gian nan nói bên tai nàng: "Tử Kiếm, đi mau!” Dư Tử Kiếm lập tức tỉnh táo lại, không đợi rơi xuống mặt đất, Cửu Dương Kiếm ngâm dài một tiếng, vắt ngang tầng không trên mặt đất tầm một trượng, xẹt qua biển người bay ra ngoài thành.
Vô số bàn tay vươn lên, tựa như cảnh tượng nơi âm tỳ địa ngục.
Một phụ nhân trung niên bỗng nhiên nhảy lên, mặc dù bị yêu ma khống chế, điều này cũng vượt xa năng lực hành động của nàng, hai chân vang lên tiếng răng rắc, theo tiếng đứt gãy là một đôi tay lại chạm vào vạt áo Dư Tử Kiếm.
Những nhân loại khác bị khống chế cũng theo đó nhảy lên, bay lên.
Dư Tử Kiếm mím môi nhìn thẳng về phía trước, phát huy ngự kiếm chi pháp học được ở Đạo gia đến cực hạn, Cửu Dương kiếm xẹt qua một bạch quang quanh co, xẹt qua trên biển người, yêu khí từ phía sau xộc thẳng đến, nhìn lại, vô số tiểu trùng hợp thành khói đen, cuồn cuộn đuổi theo phía sau.
Nhưng Cửu Dương kiếm không hổ là cực phẩm linh khí do gia chủ Đạo gia đích thân ban tặng, mặc dù Dư Tử Kiếm còn chưa phát huy được toàn bộ lực lượng, tốc độ vẫn nhanh đến kinh người, dần dần bỏ xa làn khói đen, lướt qua tường thành.
Khói đen lượn vòng quanh đầu thành vài vòng, phát ra tiếng hí vang không cam lòng, cũng không dám đuổi theo, nhưng nó biết rõ thực lực của mình, cũng không am hiểu chính diện đánh nhau, nhân loại này có pháp thuật uy lực, nếu bị thương nặng thì hỏng bét, không bằng trước tiên cứ bồi dưỡng bản thân bằng mấy vạn món ăn này, đợi khi mình cường đại hơn một chút rồi nói sau.
Hai người đến giết được một người, coi như cũng đủ rồi.
Yêu khí dần dần rời xa, Dư Tử Kiếm phanh lại, Cửu Dương kiếm dưới chân đột nhiên di chuyển ra xa hơn mười thước, đột ngột dừng lại, nàng quay đầu lại thấy yêu quái không đuổi theo, một cơn sợ hãi trầm trọng nhất thời dâng lên trong lòng, lồng ngực cũng theo đó mà toát ra một đợt mồ hôi lạnh.