Nhưng kết quả lại không như hắn dự đoán, sau khi trở về từ nhiệm vụ kia, nàng trở nên thất hồn lạc phách.
Ở Bách gia kinh viện truyền rằng thiên tài Đạo gia bị dọa phát điên, tính khí cực xấu.
Cứ như lại một lần nữa chứng minh thiên phú có tốt đến đâu, tâm tính không đủ cũng là vô ích.
Vì thế hắn không miễn cưỡng nữa, nàng không chấp hành bất kỳ nhiệm vụ gì nữa, vẫn luôn ở lại Vô Vi Đảo tu hành, tu vi lại không có tiến triển, cho đến bây giờ.
Hoa Thừa Lộ cầm tay Dư Tử Kiếm, cảm giác trong tay lạnh lẽo.
"Nhiệm vụ lần này do ta chỉ huy, hết thảy mệnh lệnh đều phải nghe ta chỉ huy, bên ngoài không an toàn như Bách gia kinh viện, nếu như sợ, tốt nhất là lập tức rời khỏi.
" Tôn Nghĩa lơ đãng đánh giá Dư Tử Kiếm một cái.
Đoàn người tự mình ngự khí mà bay, họ đi không lâu sau, con quạ gáy xám kêu lên một tiếng, bay lên bầu trời, Lý Thanh Sơn tung người bay lên, phi thẳng lên, sương mù vờn quanh người nàng trở nên dày hơn, nàng rốt cuộc đã trải qua điều gì? Loại nghi hoặc này thậm chí đã biến thành một loại phẫn nộ.
Hắn có một tình cảm đặc biệt với nàng.
Hoa Thừa Lộ quay đầu nhìn Dư Tử Kiếm một cái, trong lòng áy náy vô cùng, nghĩ lại ba năm trước: khi đó ở trong một tòa thành nhỏ cách Tây Tây Thanh Hà phủ bốn trăm dặm có một trận ôn dịch bùng phát, vì có dấu vết yêu khí, hoài nghi là yêu thú làm loạn, nên phái các nàng đến điều tra.
Đây cũng chẳng phải nhiệm vụ gì nguy hiểm, yêu quái mạnh mẽ sẽ không lén lút như vậy, trong tay Hoa Thừa Lộ lại càng không thiếu linh dược linh khí hộ mệnh, vào thời điểm mấu chốt, chỉ cần không gặp phải yêu tướng thì sẽ không có vấn đề gì to tát.
"Hai vị đại nhân, người bị bệnh đều ở chỗ này.
" Dưới sự dẫn dắt của một lão giả áo xám, Dư Tử Kiếm xoay lưng với ánh dương chiều tà, nàng bước vào y quán âm u, nàng đeo chéo trường kiếm, thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang, tà khí bất xâm.
Trong y quán tĩnh mịch, không có bất kỳ tiếng rên rỉ nào, vô số nam nữ nằm ngổn ngang trên mặt đất, mặc dù Dư Tử Kiếm đi qua bên cạnh mà họ cũng không hề có phản ứng, dường như đã nhận mệnh chờ chết, sớm đã tản ra một luồng khí tức chết chóc.
Hoa Thừa Lộ chán ghét mùi vị này, đứng dưới ánh mặt trời trong viện.
Lão giả dâng trà: "Mời đại nhân dùng trà.
" Hoa Thừa Lộ nhận chén trà, đang muốn uống bèn liếc mắt nhìn lão giả kia một cái, hắn đang nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay nàng, thấy Hoa Thừa Lộ nhìn lại, hắn miễn cưỡng nặn ra chút tươi cười, muốn tỏ vẻ thân thiện, nhưng lại càng lộ vẻ mập mờ.
Hoa Thừa Lộ nhớ lại lời dặn dò của Hoa Thừa Tán, lấy ra một cây ngọc châm khuấy vào chén trà, ngọc châm không có phản ứng, nàng cảm thấy có hơi buồn cười với sự cẩn thận của mình, nhiều người sinh bệnh như vậy, có thể có sắc mặt tốt mới là lạ, lại có chút tự đắc với vẻ cẩn thận của mình, nàng nói với lão giả: "Yên tâm, chúng ta sẽ tìm ra nguồn gốc của ôn dịch.
” Uống từng ngụm trà, lại nhìn về phía y quán, chỉ thấy Dư Tử Kiếm nhíu mày, kiểm tra cẩn thận từng bệnh nhân, trong lòng cũng có chút bội phục sự nghiêm túc của nàng.
Dư Tử Kiếm lại kiểm tra một nam tử bị bệnh, ngẩng đầu khẳng định nói: "Trên người họ có yêu khí rất nhạt.
”Trong khoảnh khắc khi nàng ngẩng đầu, một chút đốm đen từ lòng trắng của nam tử nằm trên mặt đất bắn qua.
"Thế thì không cần kiểm tra tỉ mỉ vậy đau, ta có tầm yêu bàn, tìm ra yêu quái kia rồi giết chết là được rồi.
" Hoa Thừa Lộ từ trong túi bách bảo lấy ra một cái linh khí giống như la bàn.
Yêu quái có thể che giấu yêu khí của mình, nhưng luôn lưu lại dấu vết nhàn nhạt, mà tầm yêu bàn lại có thể ngửi ra những dấu vết này, giống như một con chó săn, tìm được chỗ của yêu quái, linh hoạt vô cùng.
Con trỏ trên la bàn chuyển nhanh, Hoa Thừa Lộ nhíu mày, bốn phương tám hướng này đều là yêu khí, có hơi quấy nhiễu hoạt động của la bàn, thế nhưng khi con trỏ xác định được, rốt cục cũng ổn định lại, chỉ ra ngoài cửa y quán.
Hoa Thừa Lộ xoay người, nói với lão giả trước mặt: "Ngươi nhường đường một chút.
” Lão giả cúi đầu lui sang một bên, Hoa Thừa Lộ nói một tiếng: "Đa tạ, Tử Kiếm, đi thôi!"Nàng bưng chén trà đi ra ngoài viện, nhưng trong khoảnh khắt lướt qua lão giả, chỉ thấy con trỏ chuyển động theo, vững vàng chỉ về phía lão giả.
Vẻ mặt Hoa Thừa Lộ biến đổi, vứt bỏ chén trà, tay sờ đao giắt ở thắt lưng, cao giọng nói: "Tử kiếm, cẩn thận, yêu quái ở chỗ này!” Chén trà rơi vỡ trên mặt đất, nước trà chảy loang ra, lá trà xuất hiện đốm đen mờ mờ còn nhỏ hơn mũi kim.
Mà ở trong y quán, khuôn mặt lão giả dần dần vặn vẹo, hóa thành nụ cười dữ tợn không thuộc về nhân loại, hàm răng từ giữa môi nhô ra, tản ra một luồng yêu khí.
Trong y quán, tất cả bệnh nhân giống như cương thi lần lượt bò dậy.
Hoa Thừa Lộ đang muốn ra tay, bỗng cảm thấy trong bụng dấy lên một trận đau quặn, chân khí vừa mới điều động lập tức tan rã ra, nàng mở to hai mắt: "Trong trà có độc!” Lão giả mang yêu khí dày đặc trước mặt, dùng sự nhanh nhẹn không thể tưởng tượng mà mãnh liệt nhào tới.