Từ khi Trúc Cơ đến nay, hắn bị nhiều việc quấn thân, chủ tu Thần Ma Cửu Biến.
Cuối cùng lúc này tâm tình cũng có thể tĩnh lại, thăng cảnh giới Đại Diễn Thần Phù lên một bậc.
Trong khí hải, từng đợt sóng lớn nổi lên, từng con sóng nước tung ra khỏi mặt biển, lượn vòng cuộn về phía Đại Diễn thần phù, từng vòng kết thành một quả cầu nước, tựa như một cái kén lớn, từng chút xâm nhập vào trong Đại Diễn thần phù.
Mặt trời lên cao, sương mù dần tan đi.
Những quả bóng nước ngưng tụ trong cơ thể Lý Thanh Sơn rầm rập vỡ nát.
Đại Diễn Thần Phù toả ra thần quang.
Các bức tranh tường quanh co càng trở nên huyền ảo phức tạp hơn.
Trong khi quang hoa bừng nở, dường như vạn vật hoá sinh, cây cối hoa cỏ, phi điểu dã thú.
mơ hồ có vạn vật hóa sinh, hoa cỏ cây cối, phi điểu dã thú sinh sôi nảy nở khắp nơi.
Thân hình Lý Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện, kích động vặn vẹo một chút, lại hóa thành vô hình.
Một con quạ gáy xám thình lình xuất hiện, đứng ở trong hư không.
Lý Thanh Sơn chăm chú nhìn con quạ gáy xám trên cổ tay, hắn mượn Đại Diễn thần phù biến thành nhờ tâm niệm, quả nhiên giống như đúc, sống động như thật.
Gửi gắm thêm một chút thần niệm rồi giơ tay lên.
Con quạ gáy xám vỗ cánh bay cao, tiếng vỗ cánh vang lên, vô số con quạ gáy xám tản ra khắp bầu trời, hóa thành điểm đen.
Lý Thanh Sơn dường như có được đôi mắt kép của côn trùng, vô số hình ảnh, cảnh tượng giao nhau thành toàn bộ Hồ Long Xà, phảng phất như bố trí vô số camera, có được tầm nhìn kinh người.
Huyễn Hóa đám quạ đen cũng chẳng tốn bao nhiêu nguyện lực, hào quang trong Đại Diễn Thần Phù chỉ hơi hao tổn một chút đã được nguyện lực mới đạt được bổ sung.
Nhưng đã có thể khiến cho phạm vi thi triển thần niệm của hắn được tăng cao.
Tuy rằng không thể cẩn thận dò xét, nhưng có thể nhìn có thể nghe.
Trong Bách gia kinh viện, một đám đệ tử trẻ tuổi lần lượt xuyên qua long xà đại trận, lướt qua Long Xà hồ rồi đi tới bên hồ, một con quạ gáy xám từ trên trời giáng xuống, đáp lên một nhánh cây khô, đôi mắt đen như hạt đậu của nó phản chiếu ra thân ảnh của mọi người.
Lý Thanh Sơn nhờ đôi mắt này mà liếc mắt một cái là có thể thấy được Hoa Thừa Lộ, nàng ngày càng trở nên xinh đẹp, nàng mặc một thân xích y, giống như một đóa tường vi nở rực rỡ, tản mát hương thơm mê người, hấp dẫn ong bướm rộn ràng.
Mấy nam đệ tử xung quanh gần như không thể rời mắt, ra vẻ nịnh bợ.
Nàng mỉm cười không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà cười đáp lại, thoáng cái đã có phong thái trưởng thành, không còn chút ngây ngô nào nữa.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, thiếu nữ giả bộ thành thục khi trước nay đã biến thành dáng vẻ nàng muốn trở thành.
“Tử Kiếm, chúng ta đi thôi!”Hoa Thừa Lộ nhẹ giọng nói, trong mắt mới toát ra vài phần ôn nhu chân chính.
"Ừm.
" Dư Tử Kiếm nhẹ giọng nói.
"Tại sao nàng ấy lại trở thành như vậy?" Lý Thanh Sơn nhíu mày, chỉ thấy Dư Tử Kiếm mặc một bộ đạo bào, vấn đạo kế, thân mang trường kiếm, dáng người cao gầy, thanh mảnh như nhược liễu đón gió.
Thế nhưng, lại trở nên có chút không giống nàng, thần thái rạng rỡ như ánh dương trong tâm trí hắn đã biến mất, thay vào đó nàng trở nên trầm mặc an tĩnh, giữa hai hàng lông mày như chất chứa nỗi u buồn không thể hóa giải, cúi đầu như đứng trong bóng tối.
Đều là thiếu nữ đương độ tuổi đẹp đẽ, vì không có ánh mặt trời chiếu rọi, mưa móc dễ chịu mà nàng biến thành đóa u lan ủ rũ.
"Chắc đây là lần đầu Dư sư muội ra ngoài chấp hành nhiệm vụ ha! Có chút khẩn trương cũng là điều khó tránh khỏi, yên tâm, mấy con yêu thú thôi mà, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
"Tôn Nghĩa vỗ ngực nói, hắn cũng là đệ tử Đạo gia, tu vi đã đến luyện khí tầng tám, là người cao nhất trong đám này.
Tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng lại có chút khinh thường Dư Tử Kiếm.
Cho tới nay, ngay cả nhân vật thiên tài như Sở Thiên, cũng phải mạo hiểm chấp hành nhiệm vụ như các đệ tử khác, bản thân hắn cũng không biết đã mạo hiểm bao bận, chứng kiến sự ra đi của bao nhiêu sư huynh đệ.
Dư Tử Kiếm lại được bảo bọc kín kẽ, chỉ cần tu hành ở Vô Vi Đảo là được, kết quả là ba năm cũng chẳng tu thành gì cả, cùng lắm cũng chỉ là luyện khí tầng bảy, cô phụ tấm danh thiên tài.
"Lần thứ hai.
" Giọng Dư Tử Kiếm rất nhẹ, Tôn Nghĩa không nghe rõ: "Cái gì?” "Là lần thứ hai đi làm nhiệm vụ.
" Dư Tử Kiếm hơi đề cao giọng, nàng nói.
"Ngươi đang nhắc đến lần kia ấy hả?" Trên mặt Tôn Nghĩa cùng mấy tu sĩ khác đều không khỏi lộ chút trào phúng.
Thậm chí trong lòng Tôn Nghĩa còn có chút chán ghét oán giận, không ngờ nàng còn có mặt mũi nhắc tới nhiệm vụ làm cho cả Đạo gia phải xấu hổ.
Vô Vi đảo, cử Lạp Tháp đạo nhân lên cao nhìn xa, hắn cau mày.
Đạo bào trên người hắn vẫn cũ nát như trước, một thân tu vi cũng càng ngày càng tinh thâm, đã được coi là mẫu thân Thanh Hà phủ, rất có thể đã vượt qua nhân vật vượt thiên kiếp lần thứ hai.
Hắn nhìn về phía Dư Tử Kiếm rời đi, vỗ nhẹ vào lan can đá: "Tử kiếm ơi Tử Kiếm!” Ba năm trước, nhiệm vụ luyện lịch đó là do hắn tự mình an bài, Hoa Thừa Tán phản đối còn bị hắn mắng cho.
Bảo kiếm phong từ Ma luyện mà ra, loại luyện lịch này cực kỳ quan trọng với tu hành giả, có thể khích lệ tu hành giả càng cố gắng.
Hơn nữa đó cũng chỉ là một nhiệm vụ điều tra đơn giản.