Lý Thanh Sơn có chút thổn thức, nàng thật sự đã trưởng thành, hơn nữa còn tin tưởng lời nói của hắn như vậy.
Hắn cười tự giễu, ngước lên nhìn ánh trăng, lựa chọn thực ra rất dễ dàng, nhưng có được mấy người có thể gánh vác lựa chọn của mình đây? Trong lòng Hoa Thừa Lộ có chút thoải mái, quay lại ngồi xuống giường: "Được, ta không nói được ngươi, ngươi thật đúng là tin tưởng lời nói đen tối kia, nhưng mà ngươi cũng đừng đuổi ta đi, đây cũng là lựa chọn của ta.
Nếu thật sự gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ chết cùng ngày cùng tháng.
”Nàng lại lẩm bẩm nói: "Phó Thanh Khâm gì chứ, ta thấy chúng ta song kiếm hợp bích vẫn thích hợp hơn.
”Dư Tử Kiếm hé miệng cười nói: "Vậy, chi bằng chúng ta kết làm tỷ muội đi!” Trong mắt Hoa Thừa Lộ sáng ngời: "Được, nhưng mà, phải để cho ta làm tỷ tỷ mới được, ta làm muội muội đủ lắm rồi.
” Trên bệ cửa sổ, thanh điểu phát ra một tiếng kêu thanh thúy, lẳng lăng bay về phía bầu trời đêm.
Lý Thanh Sơn dựa vào phần mái nhà cong lên, mỉm cười lấy một cái hồ lô rượu ra, ngửa đầu uống một hớp rồi ngắm ánh trăng vằng vặc và những đàn chim bay về phía chân trời.
“Tử Kiếm cẩn thận!”Hoa Thừa Lộ hoảng sợ hét lên, chỉ thấy một con lợn rừng tinh cao bằng mấy người lớn đang nhe hai cái răng nanh cong dài trắng như tuyết ra và chạy về phía Dư Tử Kiếm, trông cứ như một con voi khổng lồ nổi điên.
Nhiệm vụ lần này là phải đối đầu với một con yêu quái thực thụ, mức độ nguy hiểm cao hơn mấy lần trước nhiều.
Mấy người Tôn Nghĩa thi triển pháp thuật phóng những chùm sáng ra bốn phía, nhưng khi chúng rơi vào thân thể con lợn rừng tinh kia thì chỉ để lại một vài vết thương mờ nhạt.
Con lợn rừng tinh đi đến nơi nào là nhà cửa lầu các chỗ đó sụp đổ ầm ầm, tạo thành một con đường đi.
Khí thế kia khiến tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, vậy mà Dư Tử Kiếm đứng mũi chịu sào lại trông vô cùng bình tĩnh, Cửu Dương kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng đỏ trắng đan xen bay về phía con lợn rừng tinh.
Ánh kiêm đâm vào mắt phải đỏ như máu của lợn rừng tinh khiến nó gào thét điên cuồng, vung vẩy cái đầu lớn của mình một cách thô bạo rồi đâm răng nanh về phía dưới sườn Dư Tử Kiếm, không ngại cùng chết với nàng.
Dù là lúc này, khuôn mặt của Dư Tử Kiếm cũng không chút sợ hãi, trái lại còn có cảm giác thoải mái thản nhiên, vì nàng đã trải qua những tình cảnh còn đáng sợ hơn thế này từ lâu.
Đây là sự lựa chọn của nàng, bất kể lựa chọn này có kết quả gì thì nàng cũng chỉ có thể tiếp thu.
Cái đuôi của lợn rừng tinh đong đưa qua lại ở phía sau nhưng bỗng nhiên run lên rồi dựng thẳng, có điều thân hình khổng lồ của nó đã che mất rồi nên không ai chú ý tới chi tiết này, chỉ thấy thân hình lợn rừng tinh bỗng nhiên khựng lại.
Cửu Dương kiếm xuyên qua mắt qua não, khuấy đảo đầu lợn rừng tinh thành một đống hồ nhão.
Dư Tử Kiếm nhân cơ hội này nhảy lên một cái, lướt qua thân hình của lợn rừng tinh.
Sau đó thi thể khổng lồ kia đổ ầm ầm xuống, hơn thế còn lao ra mấy chục thước do quán tính lớn, cuối cùng va vào một tòa lầu nhỏ thì mới dừng lại.
“Tử Kiếm, ngươi không sao chứ! Chiêu kiếm vừa nãy thực sự quá mạo hiểm.
”Dư Tử Kiếm vừa mới đáp xuống thì Hoa Thừa Lộ đã tiến lên, vừa lo lắng vừa oán trách.
“Nếu không khống chế nó thì không biết còn bao nhiêu căn nhà bị phá hủy, bao nhiêu người phải chết nữa.
Mạo hiểm một chút cũng đáng.
”Dư Tử Kiếm nói, tâm trạng hơi kỳ lạ, vào lúc quyết định sống chết kia, không một ai cảm nhận rõ ràng rằng con lợn rừng kia bất ngờ khựng lại như cô.
Loại cảm giác đó không giống như bị mất cân bằng do bị thương nặng, mà giống như bị ngoại lực tác động hơn.
Lý Thanh Sơn khoanh tay, đứng cách đó không xa mà nở nụ cười, lúc nãy hắn chỉ tiện tay kéo cái đuôi của con lợn rừng tinh kia chút thôi.
“Tử Kiếm, làm giỏi lắm!”Mấy người Tôn Nghĩa cũng tiến lên vây quanh, cái nhìn của họ về Dư Tử Kiếm đã thay đổi rất nhiều sau khi trải qua vài lần hợp tác, cảm giác nàng cũng không nhát gan giống như trong tin đồn, ngược lại còn có sự dũng cảm trên mức bình thường, nhiều lúc ngay cả bọn họ cũng phải tự ca ngợi một hồi.
“Có điều, sau này không được mạo hiểm như vậy nữa, phàm nhân không thể sánh được với giá trị tính mạng của chúng ta đâu.
”Tôn Nghĩa cau mày nói.
Như thường ngày, mọi người đi ra khỏi chỗ ẩn núp với dáng vẻ tựa như chuột thỏ bị khiếp sợ, chỉ dám đứng xa xa quan sát với vẻ sợ hãi đầy mặt.
“Ta không thấy họ có gì khác chúng ta hết?”“Không phải là ta xem thường họ, ta cũng xuất thân từ phàm nhân, có điều chỉ khi chúng ta sống sót thì mới có thể chém giết nhiều yêu ma, cứu càng nhiều người hơn.
”Tôn Nghĩa oai phong lẫm liệt nói.
“Sư huynh nói rất có lý, Tử Kiếm biết rồi ạ.
”Dư Tử Kiếm cúi đầu, dù không tranh luận nhưng cũng không có chút ý hối hận nào.
Giống như mấy người hay nói “không phải ta xem thường ngươi” thường thường là thật sự xem thường.
Đối với tu hành giả, hình như biến phàm nhân thành giun dế là một loại thiên phú, dù cho chỉ là Luyện Khí sĩ tầng thấp nhất cũng dễ dàng làm được.
Nhưng nàng không làm thế được, điều này quá khó đối với nàng, mỗi khi thấy người khác khóc là nàng lại khó chịu.
Đây là do nàng yếu đuối, cũng là sự lựa chọn của nàng.
Đúng vào lúc này, một tiếng kêu to quen thuộc vang lên trên bầu trời, chỉ thấy một con chim xanh lượn vòng rồi rơi từ trên trời xuống, còn rơi đúng trên thi thể tựa như một tòa núi nhỏ của con lợn rừng tinh kia.
Dư Tử Kiếm lộ ra nụ cười:“Ngươi lại tới nữa rồi!”Hình như con chim này có thể mang lại may mắn cho nàng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, dường như có một vị thần thủ hộ đang âm thầm bảo vệ nàng.
Bách tính trong thành dần bình tĩnh sau cơn khiếp sợ, họ xúm lại đây rồi dõi mắt nhìn nàng tựa như đang nhìn thần linh.
Lúc này, Bách Gia kinh viện đưa tin đến bảo bọn họ trở về khiến mọi người đều thả lỏng, đi ra ngoài lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trở về.
Lý Thanh Sơn ngẫm nghĩ, lẽ nào là bên phía Phó Thanh Khâm đã có phản ứng rồi? Trong khoảng thời gian tu luyện này, Đại Hải Vô Lượng Công của hắn cũng đã tiến bộ nhiều.
Sau khi đạt thành Trúc Cơ, tác dụng của thân thể dần dần ít đi, tác dụng của kinh mạch huyệt đạo cũng nhỏ bé đến mức không đáng kể, cái quan trọng hơn là sự cảm ngộ thông suốt với linh khí thiên địa, hay thậm chí là tâm trí của con người.