Dư Tử Kiếm vẫy tay với các bách tích đang hoan hô, sau đó ngồi lên trên Cửu Dương kiếm và phóng nhanh như gió về phía Bách Gia kinh viện, trước khi đi còn nghiêm túc nói với con chim xanh đậu ở trên đầu vai:“Ngươi đừng có mà thả phân đấy nhá!”Dù lòng người có yếu đuối nhưng không ngừng mài giũa thì cũng sẽ trở nên kiên cường thôi.
Trở lại Bách Gia kinh viện rồi thì ai về nhà nấy, Dư Tử Kiếm và Tôn Nghĩa trở lại Vô Vi đảo, mới đi được một nửa men theo đường núi thì đã thấy Lôi Thôi đạo nhân đứng trong đình nghỉ mát ở sườn núi, Dư Tử Kiếm kinh ngạc nói:“Sư phụ, sao ngươi lại ở đây?”Tôn Nghĩa thì chắp tay:“Đệ tử bái kiến sư phụ!”Lôi Thôi đạo nhân vẫy tay để cho Tôn Nghĩa đi ra ngoài, sau đó cười ha ha nói với Dư Tử Kiếm:“Đương nhiên là chờ ngươi rồi.
Thế nào, ra ngoài giải sầu xong thì tâm trạng đã tốt hơn chưa? Nhìn vẻ mặt này thì có vẻ cũng không tệ nhỉ.
”Hắn đánh giá Dư Tử Kiếm một phen rồi lộ ra nụ cười hài lòng.
Tôn Nghĩa hâm mộ đến mức đố kỵ không sao tả xiết.
Vì Lôi Thôi đạo nhân Chu Thông là nhân vật có khả năng đột phá cảnh Kim Đan cao nhất, nên hiện tại cũng là nhân vật số một số hai ở Thanh Hà phủ.
Bình thường hắn chỉ bế quan tu hành để đột phá, cho dù gia chủ các gia cũng không phải muốn gặp là gặp được, hiện tại lại đặc biệt đứng ở giữa sườn núi chờ nàng, đây là chuyện vinh dự cỡ nào chứ!“Chỉ là có Thần Dương thân thể thôi mà, thế giới này thực sự không công bằng.
”Lòng Tôn Nghĩa đầy chua xót, nếu hắn biết có một tu sĩ Trúc Cơ vẫn luôn nghiêm túc bảo vệ nàng trong hành trình, hơn nữa còn chẳng liên quan gì đến thiên phú hay tu vi của nàng thì e rằng tâm trạng còn phức tạp hơn.
“Cũng may là lần này không để cho sư phụ thất vọng!”Khóe miệng Dư Tử Kiếm cong lên.
“Trước giờ ngươi chưa từng để ta phải thất vọng, dù là nhiệm vụ lần đó cũng vậy, người khác cho rằng ngươi yêu đuối nhưng đây chính là thế mạnh của ngươi.
Hạng người bè lũ xu nịnh, không có sự kiên trì thì đương nhiên không hiểu rõ rồi.
Điều ta sợ nhất là chuyện kia sẽ hủy hoại tâm tính của ngươi.
”Lôi Thôi đạo nhân nhẹ nhàng lắc đầu, vừa quan sát Long Xà hồ vừa nói như vậy.
“Thần kiếm cần được tôi luyện qua muôn vàn thử thách khổ nạn mới thành được.
Mà thứ như vận mệnh rất quan trọng, nếu không phải thợ rèn giỏi thì chỉ cần đập một búa hơi mạnh một chút cũng có thể biến một thanh kiếm vốn có thể thành bảo kiếm, lại thành sắt vụn.
Nhìn thấy ngươi thế này là ta yên tâm rồi.
”“Nha đầu, cố gắng rèn luyện, ngươi không phải một khối sắt thường, chờ ta độ thiên kiếp một lần nữa thì sẽ chính thức nhận ngươi làm đồ đệ!”Đạo gia có vô số đệ tử, ngoài Tuyệt Trần Tử ra thì cũng chỉ có một mình nàng nhận được lời khen như vậy của hắn.
Lý Thanh Sơn trở về núi Liên Nhạc, Khô Cốt Ma có hình dạng như con khỉ đang chạy nhảy chơi đùa ở trong hang động rộng lớn.
Những con Khô Cốt Ma này vô cùng thú vị, vừa có thể sai bảo bất cứ lúc nào giống như phân thân của Tiểu An, vừa có linh tính của chính mình, thậm chí còn có cả trí tuệ.
Sau khi bị Tiểu An giáo huấn vài lần, nó gặp lại Lý Thanh Sơn thì cũng không dám khiêu khích nữa, chỉ ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Tiểu An vung tay lên, Khô Cốt Ma đều biến thành niệm châu và trở lại cổ tay trắng nõn của nàng, vừa tròn mười bảy viên, chỉ thiếu một viên nữa là có thể tiến thêm một bước, kết thành trận pháp từ mười tám viên khô cốt niêm châu này.
Mà xương cốt bên dưới máu thịt của nàng cũng càng ngày càng óng ánh, sáng chói rực rỡ, Phật tính ẩn giấu cũng chạm đến cửa ái Chu Nhan Bạch Cốt Đạo tầng thứ nhất.
Lý Thanh Sơn cười nói:“Xem ra ván cờ này sắp đi tới hồi kết rồi.
”Dù rằng chưa một ai ý thức được điểm này.
Khi đến thời cơ thích hợp, hai người sẽ hợp lực lại phá Cường Thạch, chém Huyết Ảnh, diệt Tru Yêu Minh, giết Phó Thanh Khâm, đặt một dấu chấm hết cho bức họa chiến tranh này.
Sau đó, hắn có thể đoàn tụ với Hàn Quỳnh Chi, dành nhiều thời gian ở bên Tiểu An hơn, viết tiểu thuyết tích góp nguyện lực.
À đúng rồi, cũng phải cố gắng học luyện khí, hiếm khi thấy được pháp khi như cái đỉnh đồng kia, sau này không cần bận rộn bôn ba qua lại như vậy nữa rồi.
Khi hắn đang phác họa ra tương mai hoàn mỹ, Tiểu An đã nói một câu phá tan mộng đẹp của hắn:“Buổi chiều hôm qua Chử Đan Thanh đến tìm ngươi, nói đã làm xong thứ ngươi muốn rồi.
”Lý Thanh Sơn vô cùng vui vẻ, ôm lấy Tiểu An rồi hôn một cái và cười nói:“Đồ tốt của ta đến rồi.
”Bách Gia kinh viện, trong tinh xá của Họa gia, hiện tại Chử Sư Đạo đã không thể xuống giường, không chỉ khuôn mặt tiều tụy mà đôi mắt cũng bắt đầu vẩn đục.
Hắn nhìn chăm chú vào chất lỏng trong bình nhỏ kia, bởi vì tay run rẩy nên chất lỏng màu vàng óng cũng sóng sánh theo.
Hắn hơi kích động, hỏi Như Tâm:“Cái này.
Chính là…”Như Tâm trả lời:“Không sai, đây chính là Vong Thủy mà tiến bối muốn, ta đã thử rồi, hiệu quả cũng không tệ lắm.
”“Tốt qua rồi, Như Tâm cô nương, ngươi quả thật là bậc thầy chế dược, chẳng trách ông lão Hoa Từ kia cũng khen ngươi không ngớt.
Khụ.
khụ.
khụ !”Chử Sư Đạo còn chưa nói hết thì đã liên tục ho khan, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
“Sư phụ!”Khuôn mặt Chử Đan Thanh đầy vẻ lo âu, ngồi ở bên cạnh giường mà vuốt nhẹ sau lưng Chử Sư Đạo, từ đó truyền linh khí vào trong cơ thể hắn, giúp hắn bình ổn hô hấp.
“Đồ nhi ngốc, không được tiêu hao tu vi một cách vô ích!”Đôi tay gầy trơ xương của Chử Sư Đạo nắm lấy cánh tay Chử Đan Thanh, giờ phút này lại trở nên vô cùng vững chắc.
Hiện tại hắn đã giống một cái thùng lớn không đáy, cho dù có rót nhiều nước vào hơn nữa thì cũng là uổng phí.