Lúc này, chợt nghe một giọng nói truyền vào từ ngoài cửa:“Vãn bối Lý Thanh Sơn đến đây bái kiến.
”“Vừa hay hắn cũng tới rồi.
”Chử Sư Đạo cong khóe miệng nở nụ cười, có thể thấy loáng thoáng hết cả hàm răng luôn rồi.
Lý Thanh Sơn đi vào trong tinh xá, khi thấy dáng vẻ này của Chử Sư Đạo thì lòng kinh hãi, sự vui mừng kia cũng tiêu tan bớt, vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh, chắp tay nói:“Làm phiền đại sư nhọc lòng rồi.
”Chử Sư Đạo lấy một cuộn tranh ra, không phải từ tối Bách Bảo mà là từ dưới gối, sau đó giao cho Lý Thanh Sơn:“Ngươi xem một chút xem sao không?”Cũng giống như khi Lý Thanh Sơn có được Thảo Tự Kiếm Thư ở trong Hắc Phong sơn trại lúc đầu, trông cuộn tranh này cũng bình thường không có gì lạ, không có bất kỳ linh tính linh quang gì.
Nhưng khi hắn từ từ mở cuộn tranh ra thì chở rùng mình, lông tơ khắp người dựng đứng, đó là tình huống chỉ xảy ra khi gặp phải nguy hiểm.
Cuộn tranh được mở ra hoàn toàn, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ thì một luồng kiếm ý ác liệt đã đánh thẳng vào mi tâm.
Trong lúc hoảng hốt, chỉ thấy một bóng người múa kiếm đâm thẳng tới.
Đôi mắt trong vắt của Lý Thanh Sơn lóe lên, linh quy hiện ra trong đầu trấn áp kiếm ý, mà bóng người múa kiếm kia cũng hóa thành vết mực rồi tiêu tan.
Lúc này hắn mới nhìn rõ các nét bút phẩy mác lởm chởm trên cuộn tranh, một chiêu kiếm là một nút, một nút là một chiêm kiếm, trong phút chốc, trăm kiếm cùng xuất hiện, múa ra một bộ kiếm pháp tuyệt thế rung chuyển đất trời, nhưng vẫn có chỗ thiếu sót, không thể nào xem hết được.
Dù chỉ là vài nét bú ít ỏi nhưng cũng đã được xem như hiếm có, đã có thể cảm nhận được sự lợi hại của bộ tranh hoàn chỉnh.
Lý Thanh Sơn mừng rỡ, đây là một pháp khí thực thụ.
“Tuy rằng chỉ là pháp khí tạp phẩm, nhưng e rằng uy lực của nó không hề kém pháp khí hạ phẩm bình thường.
Ta càng phục hồi thì càng cảm nhận được sự tài tình có một không hai của Ngũ Tuyệt tiên nhân.
Thanh Sơn ngươi có được thứ này, chắc chắn thực lực sẽ tăng mạnh.
”Chử Sư Đạo thở dài nói.
“Đa tạ tiền bối.
”Lý Thanh Sơn cất Thảo Tự Kiếm Thư đi, cúi đầu thật sâu.
Chử Sư Đạo mỉm cười phất tay:“Không cần cảm tạ, ta hơi mệt, hai vị về đi thôi!”Chờ khi Lý Thanh Sơn và Như Tâm đi rồi, Chử Sư Đạo mới nói:“Đan Thanh, ta thấy cái tên Thanh Sơn này hào phóng nghĩa hiệp, coi trọng ân oán, tương lai tiền đồ rộng mở.
Có được mối duyên duyên này, sau này ngươi gặp chuyện khó xử gì thì có thể xin trợ giúp, hắn sẽ không từ chối.
”“Sư phụ…”Lòng Chử Đan Thanh nóng lên, nói không ra lời, hóa ra sư phụ làm tất cả những chuyện này vẫn là vì hắn.
“Mấy vị sư huynh sư tỷ kia của ngươi đều không phải người lương thiện, ngươi phải bình tĩnh mà ứng đối, tạm thời không cần vội vã tìm kiếm vị trí họa trủng.
”Lời này tựa như lời dặn dò trăng trối vậy, khiến vành mắt Chử Đan Thanh đỏ cả lên.
Chử Sư Đạo cười nói:“Đồ nhi ngốc, không cần xót thương, sống chết có số rồi.
Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn trò chuyện với sư nương của ngươi.
”Sau khi ra khỏi Họa gia, Lý Thanh Sơn nói với Như Tâm:“Không ngờ ngươi thật sự luyện chế ra được, sao ngươi vẫn không để ý tới ta?”Như Tâm ngoái đầu nhìn lại, lấy làm lạ hỏi:“Ngươi là ai?”Lý Thanh Sơn choáng váng, tiến lên kéo tay áo nàng:“Lời này của ngươi là có ý gì?”“Ta không nhận ra ngươi, đừng dây dưa không dứt như thế.
”Như Tâm ghét bỏ hất tay hắn ra, còn tự ngự khí phi hành rời đi.
Thân hình Lý Thanh Sơn lóe lên đuổi theo, khi sánh vai với nàng rồi thì chỉ vào mũi của mình rồi nói:“Ta là Lý Thanh Sơn mà, đừng nói ngươi không nhận ra nhé!”Thấy biểu cảm xa lạ đầy mặt Như Tâm, hắn kinh ngạc nói:“Chẳng lẽ.
ngươi uống Vong Thủy kia!”“Có lẽ vậy.
Ta đã quên rồi.
Chẳng qua, nếu đã quên thì cũng không có gì hay để nhớ, bất kể lúc trước chúng ta có vướng mắc gì thì cũng xóa bỏ đi.
Tạm biệt, Thanh Sơn đạo hữu.
”Như Tâm nói xong thì chắp tay, kiên quyết tăng tốc chạy như bay.
Lý Thanh Sơn nhìn bóng lưng xa xăm của nàng mà sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần rồi chửi ầm lên:“Xóa bỏ cái rắm! Đồ nữ nhân vô lại.
Ngươi cầm bao nhiêu linh thảo của ta đấy, nôn ra hết cho ta!”Như Tâm đã đi xa nhếch miệng cười, kẻ này càng ngày càng thông minh, muốn chơi hắn một lần cũng không dễ dàng.
Lý Thanh Sơn phí sức chín trâu hai hổ, gần như muốn tiến đánh sơn môn của Như Tâm thì mới hoàn thành hành trình đòi “lương” của mình.
Chẳng qua Như Tâm vẫn luôn tỏ vẻ ta không nhận ra ngươi là ai, nếu ngươi cứ nói những thứ này là của ngươi vậy thì ta cho ngươi là được.
Mãi sau Lý Thanh Sơn cũng dần nghi ngờ liệu có phải nàng thật sự uống Vong Thủy rồi quên mất mình hay không.
Lấy được số đan dược kia, Lý Thanh Sơn lại vào động phủ bế quan ba đến năm ngày để chuyển hóa chúng thành tu vi.
trong lúc rảnh rỗi, hắn lại cùng nghiên cứu kiếm ý trong Thảo Tự Kiếm Thư với Tiểu An.
Đoàn người Dư Tử Kiếm lại bước lên hành trình lần nữa, “bảo mẫu” Lý Thanh Sơn cũng chỉ đành ra ngoài lần nữa.
Hiển nhiên nhiệm vụ được sắp xếp lần này khó hơn lần trước nhiều, đoàn người liên tục gặp nạn, nếu không có Lý Thanh Sơn bảo vệ trong âm thầm thì e rằng đã có thương vong rồi.