Lý Thanh Sơn biết Hoa Thừa Tán đang ép vua thoái vị, hơn nữa hình như còn lường trước được cả sự thẳng thắn của Hoa Thừa Lộ và thậm chí là phản ứng của Dư Tử Kiếm ở trong tính toán của hắn, muốn ép Phó Thanh Khâm tỏ ra yếu thế, chịu thua.
Lúc này xuân đã tới đông đã qua, thời tiết ấm lên.
Dư Tử Kiếm ngự kiếm phi hành ở bên trên Thanh Hà, hai bên bờ sông là một vùng xanh tươi mơn mởn.
“Dư sư muội, phía trước chính là Gia Bình thành.
”Tôn Nghĩa tiến lên phía trước rồi nói.
“Ừm.
”Dư Tử Kiếm gật đầu, sau khi trải qua thử thách nguy cơ sống còn lần này, nàng càng ngày càng trở nên bình tĩnh, tu vi trì trệ đã lâu cuối cùng cũng đột phá được lần nữa, bây giờ đã đạt Luyện Khí tầng thứ tám, lại có một thanh Cửu Dương kiếm là linh khí cực phẩm, thực lực gần như là đứng đầu trong đám người, không một ai dám tùy ý ngạo mạn nữa.
Nhìn thành quách thấp thoáng ở phương xa, lòng Lý Thanh Sơn nảy ra một suy nghĩ: Không ngờ còn có cơ hội trở lại đây.
Sông lớn chảy xuôi bỗng uốn mình, cảnh đẹp hai bên bờ sông đã biến thành những dòng nước nhỏ dưới cầu, khói bếp nhân gian.
Sau khi trải qua ba năm chiến loạn, Gia Bình thành cũng không còn phồn hoa như năm đó nữa, nhưng giống như hổ chết còn xương, quy mô của nó vẫn còn đó.
Ưng sắt trên núi vẫn trợn tròn đôi mắt, giữ vững tư thế bay lượn.
Những kiến trúc khác ở trên núi thì lại bị hủy hoại nặng nề.
Cơ sở Ưng Lang vệ ở đây đã bị hủy bỏ, trận pháp cường đại bảo vệ, không có tu hành giả có thực lực mạnh đóng giữ, ngay cả việc đối phó với yêu quái tầm thường cũng hơi khó khăn nên dù giữ lại thì cũng là mục tiêu bị tấn công thôi.
Lý Thanh Sơn đáp xuống Vân Vũ lâu, vừa ngắm nhìn tòa thành hoàn chỉnh, vừa nhớ lại một vài chuyện cũ mà lòng có chút thổn thức.
Chẳng qua, điều này cũng chỉ là chuyện diễn ra trong chốc lát mà thôi.
Hắn bình ổn cảm xúc, thi triển cảm nhận, nhưng không hề nhận được sự tồn tại của yêu khí ở trong thành, xem ra yêu quái đã rời đi, lần này cũng không cần nhìn chằm chằm rồi.
Nhưng hắn lại cảm nhận được sự tồn tại của Luyện Khí sĩ ở trong thành.
Thế là Lý Thanh Sơn nhảy xuống khỏi Vân Vũ lâu, bay tới một lâm viên trong một tòa nhà nào đó, cảnh vật bốn phía khá quen thuộc, hơi suy nghĩ một lát thì nhớ ra, nơi này là huyện nha.
Lý Thanh Sơn yên lặng đi vào trong hoa viên, chỉ thấy một đang ngồi khoanh chân tu hành ở bên hồ nước, thế là hắn hiện hình, cười nói:“Chu đại nhân, lâu rồi không gặp.
”Chu Văn Tân bừng tỉnh rồi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cao lớn đứng ở phía sau cách đó không xa.
Khoảng cách gần thế này mà bản thân mình không hề phát hiện, hơn nữa cho đến tận giờ phút này, khí tức trên người hắn cũng không bị lộ chút nào, khuôn mặt lại càng vô cùng quen thuộc, nghe giọng nói xong thì Chu Văn Tân mới nhớ ra:“Ngươi là.
Lý Thanh Sơn!”Thiếu niên ngày xưa đã hoàn toàn trở thành một nam tử trưởng thành, khuôn mặt màu đồng cổ, sống mũi cao thẳng, ánh mắt trầm tĩnh, khí thế oai hùng, giơ tay nhấc chân cũng tản ra khí phách không thể tả xiết, khiến lòng người sôi sục.
“Nghe nói ngươi đã đạt tới Trúc Cơ, có phải thật không?”Chu Văn Tân nắm bắt thông tin nhanh nhạy, cho tới nay đã nghe không ít tin đồn về Lý Thanh Sơn, thế nhưng mãi đến tận bây giờ vẫn hơi không dám tin cái tin đồn Lý Thanh Sơn đã đạt Trúc Cơ thành công.
Năm đó, lần đầu tin hắn nhìn Lý Thanh Sơn thì Lý Thanh Sơn mới chỉ là một Luyện Khí sĩ bé nhỏ không đáng nhắc tới, lúc này mới được bao lâu đâu…“Chỉ là chuyện trước đây không lâu, chẳng phải tu vi của đại nhân cũng tiến bộ như vậy hay sao?”“Thực sự là hậu sinh khả úy! Nếu so sánh với ngươi thì ta đúng là lãng phí thời gian.
”Chu Văn Tân vội càng đứng dậy, mời Lý Thanh Sơn ngồi xuống.
hai người ngồi đối diện nhau, tán gẫu về những chuyện xảy ra sau khi chia cách.
Rõ ràng Chu Văn Tân có chút thận trọng khi đối diện với Lý Thanh Sơn, với sự cách biệt nghiêng trời lệch đất về thân phận giữa Luyện Khí sĩ và tu sĩ Trúc Cơ, trừ khi có tình cảm cực kỳ nồng hậu, nếu không thì hoàn toàn không có cái gọi là nói chuyện bình đẳng.
Bất kể tu hành bao nhiêu năm, tuổi lớn đến mức nào, chỉ cần là Luyện Khí sĩ mà nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ thì cũng phải gọi một tiếng tiền bối.
Cho dù Lý Thanh Sơn không có ý kiêu căng nhưng vẫn khiến Chu Văn Tân thấy không được tự nhiên.
Nhìn hậu bối ngày xưa tiến bộ vượt bậc chỉ trong vài năm, đạt tới một độ cao mà hắn không thể nào với tới, bảo lòng Chu Văn Tân không có chút đố kị bất bình nào thì là không thể.
Lý Thanh Sơn vốn nhân lúc rảnh rỗi thăm lại cố hương, tìm cố nhân để ôn chuyện, nhưng sau một chốc trò chuyện thì không khỏi cảm thấy cảnh còn người mất.
Giữa đôi bên đã xuất hiện khoảng cách, trở nên không vừa lòng nhau, ham muốn ôn chuyện cũng phai nhạt nên hắn chuẩn bị đứng dậy chào từ biệt.
Đúng vào lúc này, lòng Lý Thanh Sơn run lên.
Hắn chỉ cần đứng trên mặt đất là đã có sự cảm ứng chặt chẽ với rất nhiều thứ, lúc này hắn cảm thấy có thứ gì đó đang đi lên từ dưới lòng đất.
Hoa Thừa Lộ cầm yêu bàn trong tay, dẫn theo đám người Dư Tử Kiếm đi ngang qua các con phố và ngõ hẻm để tìm kiếm tung tích của yêu quái.
Kim chỉ nam trên la bàn chợt chuyển động, cảm nhận được yêu khí còn sót lại của yêu quái rồi lại trở về hình dáng ban đầu.