Họ trực tiếp tìm đến một con đường sầm uất, mọi người vốn đang đi tới đi lui náo nhiệt ầm ĩ nhưng khi các nàng đến thì lập tức yên tĩnh trở lại.
Người trên đường cũng dừng bước, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua đám các nàng.
Chủ tiệm và tiểu nhị của cửa hàng ven đường cũng bỏ qua chuyện làm ăn, đi ra ngoài ngóng nhìn.
Sự tồn tại của tu hành giả vốn không phải là bí mật gì, nhưng mỹ nhân như này thì lại không thường thấy.
Hoa Thừa Lộ cũng đã quen với những ánh mắt như vậy nên bình thản như không, chỉ chăm chú nhìn la bàn trong tay, thấy kim chỉ nam không nhúc nhích thì mới ngẩng đầu lên, nói:“Xem ra lần này vồ hụt rồi.
”“Cũng được, có thể nghỉ ngơi một chút.
”Dư Tử Kiếm ngửa đầu nhìn trời, tìm kiếm vị trí của con chim xanh.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn họ dần thay đổi.
“Tu hành giả đều là sự tồn tại xa vời không thể với tới, dựa vào thân phận của ta thì cũng chỉ có thể ngắm nhìn mỹ nhân như này thôi, tương lai không biết hời cho nam nhân nào.
Ta hận! nếu ta không chiếm được, chẳng bằng các nàng chết hết cho rồi.
”Tiểu nhị đứng trước cửa tửu điếm bỗng nảy sinh cơn tức giận.
“Thực sự là hai mỹ nhân, dựa vào cái gì mà các nàng lại đẹp như thế, nghe nói tu hành giả đều có thể trẻ mãi không già.
Quá không công bằng, thật muốn cào nát mặt các nàng để xem các nàng còn cười được nữa hay không.
”Một nữ tử trung niên vẫn còn khá xinh đẹp đứng trước thanh lâu đố kị đến nghiến răng nghiến lợi, những suy nghĩ ác độc dần dần nảy sinh.
“Lão Lý ở sát vách mượn tiền của ta, mãi đến tận hiện tại vẫn chưa trả, thật sự là quá đáng ghét, vô liêm sỉ như vậy chẳng bằng chết cho rồi.
”Một lão hán tay xách lồng chim bỗng thầm nghĩ.
“Không được phép đánh ta, giết các ngươi, ta sẽ giết các ngươi!”Một hài tử bị mẫu thân đặt trên ghế đánh đòn một cách hung ác bỗng nhiên gào lên một câu như thế, sau đó liều mạng giãy giụa với đôi mắt trợn to đỏ như máu.
Những suy nghĩ lóe lên, nảy sinh sát ý.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều tràn ngập sự ác độc và sát ý.
Hoa Thừa Lộ chợt thấy la bàn trong tay chuyển động nhanh như gió, tốc độ cáng ngày càng nhanh, sắc mặt nàng lập tức thay đổi:“Mọi người cẩn thận, có một luồng yêu khí đang đến gần, rất khổng lồ, rất nguy hiểm.
”Ầm ầm ầm, mặt đất hơi rung chuyển, một tràng cười điên cuồng truyền đến từ bên dưới mặt đất.
“Ha ha ha, giết đi, giết đi, giết thật sảng khoái vào!”Mặt đất nứt ra, một tàng đá lớn chui lên từ dưới lòng đất, một luồng sức mạnh đáng sợ vô hình bao phủ toàn bộ Gia Bình chỉ trong phút chốc.
Trong mắt tất cả mọi người, bầu trời đều biến thành một màu đỏ ngầu, nhưng thứ bị nhuộm đỏ không phải bầu trời mà là đôi mắt của bọn họ, bất kể nam nữ già trẻ, đôi mắt của tất cả mọi người đều hiện ra tia sáng đỏ vì ứ máu.
Tất cả mọi người trong phố xá sầm uất đều nổi điên lên, gào thét nhào về phía người bên cạnh, mắt như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi tựa như đang đối diện với kẻ thù không đội trời chung.
“Nguy rồi, là Thạch Ma đồ thành!”Tôn Nghĩa hoàn toàn biến sắc, vung kiếm lên giết mấy người đang nhào tới.
Nghe đồn Thạch Ma đến đâu thì người nơi đó sẽ điên cuồng chém giết, hoàn toàn không cần Thạch Ma ra tay mà cũng có thể tàn sát một tòa thành.
“Chúng ta đi thôi!”Hoa Thừa Lộ cũng cảm thấy bồn chồn nóng nảy nên lập tức nuốt một viên Định Tâm hoàn, lo lắng nói.
Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy một giọng nói truyền tới từ dưới chân:“Đi đâu?”Mặt đất nhộn nhạo cuộn trào lên giống như mặt nước, Cường Thạch nổi lên từ dưới lòng đất, cười gằn nhìn chằm chằm bọn họ tựa như nhìn chằm chằm một đám con rối, không có bất kỳ ý muốn ra tay nào.
Giết bọn họ thì rất dễ, nhưng Cường Thạch muốn khơi dậy sát ý ở trong lòng bọn họ rồi mới giết bọn họ, làm lương thực.
Trong lòng Tôn Nghĩa tràn ngập hoảng sợ, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Cường Thạch, nỗi hoảng sợ sắp biến thành sự thù hận cuồng loạn và sát ý, thế rồi hắn mãnh liệt xông về phía Cường Thạch.
Cường Thạch nhẹ nhàng vung quyền, “ầm” một tiếng, đầu Tôn Nghĩa nát tan như trái dưa hấu, màu đỏ và màu trắng nhuộm khắp người Cường Thạch khiến hắn cười ha ha.
Hai Luyện Khí sĩ còn lại cũng không chịu đựng được nên nhanh chóng xông lên, cuối cùng bị Cường Thạch xé tan như em bé, nội tạng trắng phau rơi đầy đất.
Cường Thạch liếm vết máu tươi trên tay, thưởng thức trận chém giết cuồng loạn này, chẳng qua chỉ là vạn người giết lẫn nhau trong phút chốc mà thôi.
Chỉ thoáng cái, Gia Bình thành đã hóa thành khung cảnh tàn khốc máu tanh, sát khí ngút trời.
Cường Thạch hít một hơi thật sâu, hấp thu hết những luồng sát khí này vào trong cơ thể, chúng hòa vào trong yêu khí khiến sức mạnh của Sát Sinh Thạch trở nên mạnh hơn.
Cường Thạch bỗng cảm nhận được điều gì đó, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm về phía huyện nha, hóa ra còn có Luyện Khí sĩ khác! Cánh tay hắn kịch liệt to lên rồi cắm xuống mặt đất, một vết nứt lập tức lan về phương xa.