Sao Lý Thanh Sơn lại không nhận ra luồng yêu khí quen thuộc này, thế nên hắn lập tức nói với Chu Văn Tân một tiếng:“Chạy mau!”Sau đó, Lý Thanh Sơn lắc mình bay về phía yêu khí truyền đến, vừa bay được chưa xa thì đã thấy một vết nứt từ xa đang tới gần, sau đó thâm nhập vào trong huyện nha.
Một bản tay bằng đất đá khổng lồ dài đến mấy trượng đột nhiên nhô ra từ trong mặt đất, nó bắt lấy Chu Văn Tân đang muốn chạy trốn.
Chu Văn Tân nằm giữa những kẽ ngón tay kia chỉ biết kêu cứu về phía Lý Thanh Sơn:“Cứu…”Nhưng còn chưa nói hết lời thì bàn tay khổng lồ đã nắm lại, nhẹ nhàng nắm chặt đã biến Chu Văn Tân thành bột mịn.
Một đòn thành công, bàn tay đất đá khổng lồ đổ sụp nát tan, cuối cùng ở giữa chỉ còn dư lại một đống máu thịt bầy nhầy.
Lý Thanh Sơn cảm thấy vướng tay chân vô cùng, không phải hắn sợ sức mạnh của Cường Thạch, mà là trong khi đối đầu với loại sức mạnh này mà còn phải bảo vệ hai Luyện Khí sĩ.
Nói thì dễ, chứ cho dù có hiện yêu thân thì e là cũng chả dễ dàng, nói chi là trong tình huống thế này.
Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, các kiến trúc và đường phố ào ào vút qua, chớp mắt một cái đã tới con phố sầm uất kia.
Hiện tại, phố xá sầm uất đã thay đổi nghiêng trời lệch đất đến mức không còn ồn ào náo nhiệt mà là sự tĩnh lặng như tờ, má chảy thành sông, thi thể ngổn ngang, nhìn mà giật mình.
Thấy Dư Tử Kiếm và Hoa Thừa Lộ còn sống sót thì Lý Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó càng cẩn thận che giấu khí tức hơn rồi chậm rãi tới gần.
Nhờ có sức mạnh của Định Tâm hoàn, Hoa Thừa Lộ vẫn đang khổ sở chống chọi với sự tấn công của sát ý, nhưng trong lòng nàng cũng biết chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều.
Không biết nàng đã nghe nói về danh tiếng hung ác của Thạch Ma bao nhiêu lần, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ gặp phải hắn thì cũng chưa chắc có thể tiếp tục sống sót.
Tử Kiếm, xem ra chúng ta thật sự phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm rồi.
Nhìn sang Dư Tử Kiếm mới thấy dường như nàng đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, cứ đứng im không nhúc nhích tựa như tượng điêu khắc.
Cường Thạch nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, dừng mắt trên khuôn mặt của Dư Tử Kiếm.
Thế mà nàng cũng không bị sức mạnh của Sát Sinh Thạch cảm hóa, biến thành kẻ điên thích giết chóc, trên người nàng cũng không có một chút sát ý nào tản ra.
“Vì sao!”Giọng nói khô khốc của Dư Tử Kiếm vang lên, ký ức ba năm trước mãnh liệt ùa tới, cảnh tượng trước mắt dường như là bản sao của khoảnh khắc đó, giây phút mà vô số người sống sờ sờ chết thảm trước mặt nàng.
Nỗi đau khôn tả tràn ngập trong lồng ngực nàng, làm lu mờ cả sự tức giận và oán hận, lúc nói lời này mặt nàng cũng đã đẫm lệ, tựa như đang nói với Cường Thạch, cũng tựa như đang chất vấn chính mình.
“Không vì sao cả, hận ư? Hận thì đến giết ta đi!”Cường Thạch lấy làm kỳ lạ, chỉ là một Luyện Khí sĩ mà hoàn toàn không bị Sát Sinh Thạch ảnh hưởng, thế là năm ngón tay nắm lại trong hư không, thu hồi toàn bộ sức mạnh rồi phóng về phía Dư Tử Kiếm.
Trái tim nàng nhúc nhích mãnh liệt, như đang giục chủ nhân đại khai sát giới.
Dư Tử Kiếm bước đi nhưng không nổi điên xông lên giống đám người Tôn Nghĩa, mà là đứng thăng người, lau nước mắt rồi rút Cửu Dương kiếm ra.
Ánh mặt trời giữa trưa tựa như chảy dọc trên lưỡi kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào kẻ địch không thể chiến thắng.
Ánh mắt của nàng tràn đầy đau xót mà kiên định, không hề có vẻ điên cuồng và sợ hãi.
“Rất thú vị! Như vậy thì khi giết ngươi sẽ càng thú vị hơn!”Cường Thạch cười to.
Ánh sáng trắng lóe lên, Cửu Dương kiếm chém về phía thân thể cứng rắn không thể phá vỡ của Cường Thạch, Hoa Thừa Lộ trợn mắt lên, dường như thấy trước được kết cục kiếm gãy người vong.
Cường Thạch chỉ giang rộng hai tay, hoàn toàn không thể để chiêu kiếm này ở trong lòng.
Đột nhiên con ngươi hắn co rút lại, giơ cánh tay lên nhưng dường hư đã quá trễ, Cửu Dương đã kiếm chém lên thân thể hắn.
Thân thể to lớn của hắn xoay tròn rồi văng ra ngoài như con quay, liên tiếp va đổ “ầm ầm” mấy chục tòa nhà.
Dư Tử Kiếm cũng phải sửng sốt, không ngờ một chiêu kiếm của mình lại có uy lực lớn như vậy.
Hoa Thừa Lộ ở phía sau thấy rõ một bóng người cao lớn lóe lên một cái rồi biến mất, các nàng còn chưa phục hồi tinh thần thì đều cảm thấy eo bị siết chặt, cảnh vật trước mặt nhanh chóng lùi về sau.
Lý Thanh Sơn không kịp nhớ đến chuyện che giấu thân hình, chỉ ôm chặt eo các nàng và chạy trốn về phương xa với tốc độ nhanh nhất.
Lúc nãy, thừa dịp Cường Thạch sơ sẩy bất cẩn nên Lý Thanh Sơn mới cho hắn một chiêu kiếm, có điều vẫn chưa làm tổn thương được hắn, việc cấp bách trước mắt vẫn là nhanh chóng đưa các nàng đến nơi an toàn rồi nói sau.
Hoa Thừa Lộ chỉ thấy một mảnh sóng nước mênh mông, còn có bóng người của Lý Thanh Sơn hiện ra trong đó nên kinh ngạc nói:“Ngươi vẫn luôn đi theo bọn ta sao?”Bình thường cứu viện tuyệt đối không thể đến nhanh như vậy, lời giải thích duy nhất là hắn vẫn luôn đi theo các nàng.
Như vậy thì đã có lời giải đáp cho mấy lần chuyển nguy thành an rồi.